Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 581



CHƯƠNG 581

Mười ngón tay đan vào nhau, Cố Mặc Ngon đưa hai tay Tô Thư Nghỉ lên đỉnh đầu, lại vô tình phát hiện một vết máu đỏ tươi.

Tất cả động tác lập tức dừng lại, Cố Mặc Ngôn thấy lòng bàn tay trái của Tô Thư Nghỉ đầy máu.

Lúc trước khi bị đám người đẩy ngã ở quán cà phê, tay Tô Thư Nghi bị mặt đất mài xước da, tuy đã đóng vảy lâu rồi, nhưng vừa nấy trong lúc giấy giụa cô lại làm bung vảy, lúc này đang bị chảy máu.

Bị vết máu này làm cho bừng tỉnh, Cố Mặc Ngôn lùi người ra và nhìn Tô Thư Nghi ở dưới thân mình.

Chỉ nhìn thấy hầu hết quần áo của cô đã bị anh xé toạc, trên làn da lộ ra chi chít những vết do bản thân vừa để lại; gò má sưng tấy vì cái tát của Tô Ninh Kiều giờ đây giàn giụa nước mắt; hai mắt nhắm chặt lại và khẽ run lên, chốc chốc lại có vài giọt nước mắt rơi xuống…

Cố Mặc Ngôn năm chặt hai tay, không ngừng tự mắng bản thân mình, tại sao vừa rồi anh không nhận ra trên người Tô Thư Nghỉ đã có nhiều vết thương như thế này chứ! Vừa rồi anh còn đối xử với cô vô cùng khốn nạn… đứng dậy khỏi người Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn vội vàng đi tìm hộp thuốc.

Cảm nhận được việc Cố Mặc Ngôn rời đi, Tô Thư Nghi từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt vô cùng mù mịt, cuối cùng cũng kết thúc rồi sao? Cô tự chế nhạo bản thân mình.

Vất vả gượng dậy từ trên giường, Tô Thư Nghi cảm thấy khắp người vô cùng đau nhức. Xuống giường nhặt quần áo vừa rồi bị Cố Mặc Ngôn vứt xuống, Tô Thư Nghi thân thờ đi về phía phòng tắm.

Mở vòi tắm, sau khi dòng nước ấm nóng làm cả người cô ướt đầm, Tô Thư Nghi mới cảm thấy ấm áp hơn một chút. Để làn nước nóng rửa sạch nước mắt và vết thương của bản thân, Tô Thư Nghỉ ngồi trên sàn nhà khóc lóc thảm thiết, cô không biết tại sao cô và Cố Mặc Ngôn lại thành ra như thế này? Rõ ràng trước đây hai người rất yêu nhau mà.

Cố Mặc Ngôn tìm thấy hộp thuốc và trở về phòng ngủ, nhưng anh không thấy Tô Thư Nghỉ đâu, khi anh đang lo lắng không biết Tô Thư Nghi đã đi đâu thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy vọng lại từ phía phòng tắm.

Cố Mặc Ngôn lo lắng ôm hộp thuốc đi về phía phòng tắm, đang định mở cửa bước vào thì nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tô Thư Nghi xen lần với tiếng nước chảy.

Chậm rãi rút cánh tay đang giang ra lại, Cố Mặc Ngôn ngây ngốc đứng bên ngoài phòng tắm, không biết lúc này mình có nên đi vào hay không. Nghe tiếng nức nở của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp lại, vô cùng đau đớn.

Nghĩ rằng bây giờ Tô Thư Nghi chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy mình, Cố Mặc Ngôn từ từ trở vê phòng ngủ, sau khi lấy thuốc ra đặt ở đầu giường để đảm bảo Tô Thư Nghi có thể dễ dàng nhìn thấy thì đứng dậy đi về phòng khách.

Tô Thư Nghi ra khỏi phòng tắm, thấy Cố Mặc Ngôn không ở trong phòng ngủ thì thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cô không biết nên đối mặt với Cố Mặc Ngôn như thế nào, tạm thời bản thân cô cũng không muốn gặp anh.

Mệt mỏi ngồi xuống bên giường, Tô Thư Nghi nhìn thấy thuốc và băng gạc Cố Mặc Ngôn đặt ở đầu giường. Tô Thư Nghi chỉ nhìn chứ không cầm lên, sau đó thẫn thờ một hồi lâu.

Ngày hôm sau, Tô Thư Nghỉ thức dậy từ rất sớm, khi xuống nhà dùng bữa thì không thấy Cố Mặc Ngôn đâu, cũng không biết anh đã đi đâu rồi, hay là anh vẫn chưa dậy.

Nhưng không gặp cũng tốt, nếu không cũng chỉ có sự ngại ngùng.

Không có tâm trạng dùng bữa sáng, Tô Thư Nghỉ vội vàng uống một cốc sữa bò rồi ra khỏi nhà và đi làm.

Đồng nghiệp ở tòa soạn vừa nhìn thấy cô tới thì đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, đại khái Tô Thư Nghi cũng có thể đoán ra được nguyên nhân, mười phần thì có tám chín phần là vì sự cố video ngày hôm qua.