Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 585



CHƯƠNG 585

Tô Thư Nghi biết, hôm nay Trình Thu Uyển cố tình tới nơi làm việc của cô để kích thích cô. Một khi cô không giữ được bình tĩnh và lọt vào tâm mắt của những người bên ngoài thì không biết bọn họ sẽ bịa đặt về cô như thế nào sau lưng cô đâu.

Cố găng kiềm chế cơn giận của bản thân, Tô Thư Nghi lạnh lùng nói: ‘Nói xong chưa?

Nói xong rồi thì tôi đi đây.”

Không ngờ Tô Thư Nghỉ không giống như lần trước, bị mình khiêu khích một chút thì lập tức nổi giận, Trình Thu Uyển cười khẩy, ghé vào tai Tô Thư Nghi và nói: “Cô yên tâm, là đồ của tôi thì tôi sẽ lấy lại.” Sau khi nói xong, Trình Thu Uyển đứng thẳng người và nhìn Tô Thư Nghi một cách khiêu khích.

Nghe câu nói này của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi cảm thấy vô cùng quen thuộc, dường như đã từng nghe thấy ở đâu đó.

Suy nghĩ một hồi lâu Tô Thư Nghi mới nghĩ ra, ‘Quay về quá khứ” đã từng nói với bản thân một câu gần giống như vậy: Đồ vật cũng nên quay về bên cạnh người chủ ban đầu của nó rồi.

“Cô chính là “Quay về quá khứ” ư?” Tô Thư Nghỉ chỉ tay vê phía Trình Thu Uyển, hỏi cô †a bằng giọng nói không dám tin.

“Cô mới biết à?” Trình Thu Uyển cười khẩy: “Tô Thư Nghị, tôi nên nói cô là ngây thơ hay ngu xuẩn đây?”

“Vậy nên video sinh nhật kia là do cô đăng sao?” Tô Thư Nghi không ngờ Trình Thu Uyển đã chú ý tới cô từ lâu như vậy.

Nghe Tô Thư Nghi nói, Trình Thu Uyển càng đắc ý hơn: “Không thì sao, Tô Thư Nghỉ, cô ngu thật đấy, ngu tới mức làm tôi chẳng có hứng chơi với cô nữa rồi.”

Chế nhạo Tô Thư Nghi thêm một lần nữa, Trình Thu Uyển quay người rời đi với sự kiêu ngạo.

Chỉ còn lại một mình Tô Thư Nghi trong phòng trà, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

Không ngờ cô ta chính là “Quay về quá khứ”, Trình Thu Uyển nói đúng, mình thực sự quá ngu ngốc, đến tận bây giờ mới biết chuyện này, chẳng trách lại bị cô ta xoay vòng vòng như thết Không dễ dàng gì khi tan làm dưới đủ mọi ánh mắt kì lạ của đồng nghiệp, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác.

Khi về tới nhà, Cố Mặc Ngôn vẫn chưa về.

Ép bản thân không nghĩ tới chuyện của Trình Thu Uyển nữa, Tô Thư Nghi đi tắm nước nóng, cơ thể mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, bụng cũng bắt đầu đói cồn cào và réo lên. Cô không khỏi cười khổ, lúc này mới nghĩ tới việc hình như cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì.

Vì hôm nay dì xin nghỉ về nhà rồi, thay quần áo xong, Tô Thư Nghỉ định xuống tầng nấu một bát mì để ăn. Vừa đi được một nửa cầu thang thì thấy Cố Mặc Ngôn đang đẩy cửa đi vào. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Tô Thư Nghỉ đứng ở đó, không biết mình nên lên tầng quay lại phòng ngủ hay tiếp tục xuống tầng. Nghĩ ngợi một hồi, Tô Thư Nghỉ vẫn xuống tầng và đi về phía phòng bếp, cũng không chào Cố Mặc Ngôn.

Thấy Tô Thư Nghỉ làm ngơ mình, Cố Mặc Ngôn đứng ở cửa một lúc mới nhấc chân đi vào.

Sau khi vào nhà, Cố Mặc Ngôn đi thẳng lên phòng làm việc. Mở máy tính lên, anh muốn tiếp tục công việc của hôm nay, nhưng lại phát hiện đôi mắt lạnh lùng của Tô Thư Nghi vấn luôn phảng phất trong †âm trí anh, khiến anh không thể nào bình tĩnh được. Cố Mặc Ngôn nghĩ rằng không thể như thế này với Tô Thư Nghi mãi được nên anh đứng dậy và đi xuống tầng.

Khi đi tới cửa phòng bếp, Cố Mặc Ngôn nhìn thấy Tô Thư Nghỉ đang nấu mì, do dự một hồi, Cố Mặc Ngôn nói: “Thư Nghi, bụng anh hơi đói, em có thể nấu thêm giúp anh một bát mì không?”