Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 591



CHƯƠNG 591

Lâm Kim Minh kéo rất mạnh, Tô Thư Nghỉ chỉ cảm thấy trên cánh tay xuất hiện một vết bầm tím rất lớn, nhưng Lâm Kim Minh không hề quan tâm mà chỉ cố gắng kéo cô ra ngoài.

Tô Thư Nghi cũng muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào nên không phản kháng, đi theo Lâm Kim Minh ra ngoài lên xe. Cố Gia Huy và Tô Ninh Kiều thấy thế cũng vội vàng lái xe đuổi theo.

Đến bệnh viện, Lâm Kim Minh kéo Tô Thư Nghị lấy số. Hôm nay bệnh viện rất ít người, cho nên sẽ đến lượt bọn họ rất nhanh.

Khi trong lòng hai người đang thấp thỏm chờ đợi, Cố Gia Huy và Tô Ninh Kiều cũng chạy đến.

“Thư Nghi, Kim Minh, tôi…” Bắt đầu từ khi nãy, Tô Ninh Kiều vấn liên tục rơi nước mắt.

Lúc này bà đã nức nở, lại không biết nên nói mặt với hai người.

“Mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao, mẹ nói với con được không?” Tô Thư Nghi vấn không chịu tin lời Khương Dĩ Mai nói.

“Con đừng hỏi, Thư Nghi, là mẹ có lỗi với con, tất cả là do mẹ sai.” Tô Ninh Kiều liên tục xin lỗi Tô Thư Nghi nhưng không chịu trả lời câu hỏi của cô.

“Vậy những gì Khương Dĩ Mai nói thật sao?” Tô Thư Nghi vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

Tô Ninh Kiều lại không nói câu nào, chỉ rơi nước mắt lã chã, không chỉ thế mà cơ thể bà còn run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng nhu nhược đáng thương kia khiến Tô Thư Nghi không đành lòng hỏi tiếp.

Tô thư Nghi cảm thấy như tất cả sức lực trong cơ thể bị rút cản, cô ngồi phịch xuống ghế.

Cô không thể ngờ một bí mật lớn như vậy lại được tiết lộ trong đám tang của Lâm Bảo Châu.

Những năm gần đây, tuy cô chưa từng nhận được tình thương và sự quan tâm của người ba ruột Lâm Kim Minh, nhưng cho đến giờ, ít nhất cô biết được mình có ba, cho dù người ba đối xử với mình không hề tốt nhưng cô vẫn có ba.

Nhưng đột nhiên, cô phát hiện người mà cô cho là ba, có khả năng lại không phải, cảm giác này thật sự phức tạp đến không nói thành lời, khiến cô tạm thời ngây ra.

“Hừ, không cần bà nói, đợi lát nữa tôi sẽ tự xem kết quả.” Lâm Kim Minh bên cạnh hừ lạnh nói.

Lát sau y tá đến gọi bọn họ, đưa Lâm Kim Minh và Tô Thư Nghi vào phòng xét nghiệm ADN.

Sau khi làm xong, Lâm Kim Minh hỏi: “Bao giờ có thể lấy được kết quả?”

“Ông ơi, phải một tuần sau mới có kết quả xét nghiệm, ông có thể về chờ một thời gian trước, có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho ông đến lấy giấy xét nghiệm ngay.”

Y tá trả lời câu hỏi của Lâm Kim Minh.

“Tôi muốn biết kết quả ngay hôm nay!”

Lâm Kim Minh quát cô y tá kia.

“Thưa ông, nếu cần gấp thì cần phải trả thêm tiền, hơn nữa nhanh nhất cũng mất khoảng sáu tiếng, ông chắc chắn muốn chờ ở đây sao?” Tuy bị Lâm Kim Minh tức giận dọa sợ nhưng cô y tá vẫn lịch sự nói.

“Dù có mất bao nhiêu tiền, tôi muốn hôm nay nhất định phải nhìn thấy kết quả!”

“Được, mời ông sang đây trả phí” Không nói thêm gì khác, y tá dân Lâm Kim Minh đến quầy trả phí.

Lâm Kim Minh quay lại rất nhanh, sau đó mấy người ngồi ở hành lang bệnh viện đợi kết quả. Trong lúc đó, Tô Thư Nghi được Cố Gia Huy dẫn đi băng bó miệng vết thương trên cánh tay.

“Thư Nghi, em đừng lo lăng quá, có lẽ là Khương Dĩ Mai nói linh tinh thôi.” Cố Gia Huy nhẹ giọng an ủi Tô Thư Nghi. Nhưng lời anh ta nói lại không khiến Tô Thư Nghi yên tâm, nếu Khương Dĩ Mai thật sự nói bậy, vậy sao Tô Ninh Kiều lại không phản bác câu nào.