Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 639



CHƯƠNG 639

Thấy ông cụ Cố đã nghĩ sai, Dương Tùng Đức vội vàng phân bua: “Ông ơi, cậu cả không làm chuyện như vậy, chỉ là anh ta…”

Nghiến răng, Dương Tùng Đức tiếp tục nói: “Cậu cả đã tìm bốn kẻ ăn xin, để cho những người đó với mợ chủ… “

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cố Mặc Ngôn ngồi bên cạnh không nghe nổi nữa, anh lớn tiếng cắt ngang lời của Dương Tùng Đức, vẻ mặt tức giận, đôi tay đang nắm chặt nổi gân xanh.

Nghe những lời này của Dương Tùng Đức, ông cụ Cố kinh ngạc lảo đảo lùi lại hai bước, suýt chút nữa là ngã ngồi xuống đất.

May mà Dương Tùng Đức nhanh tay nhanh mắt đã vội vàng tiến lên đỡ lấy rồi để ông cụ ngồi xuống sô pha.

“Ngay cả loại chuyện như vậy mà nó cũng dám làm, thằng bất hiếu này, thằng bất hiếu…” Ông cụ Cố thậm chí không còn hơi sức để mắng người, ông cụ ngồi đờ trên ghế sô pha lẩm bẩm, mãi không trở lại bình thường.

Cố Mặc Ngôn sầm mặt ngồi bên cạnh, anh năm chặt thành ghế sô pha đến mức cào xước cả ghế, ngón tay cắm sâu vào trong.

Nhất thời, phòng làm việc rơi vào im lặng.

Trong biệt thự của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Thư Nghi đang ngồi ở trên ghế sô pha xem TV, thế nhưng nội dung trong TV cô không nghe vào một chữ nào, tràn ngập trong đầu cô đều chuyện xảy ra tối hôm qua.

Nghĩ đến Cố Mặc Ngôn có thể sẽ không thích mình nữa, Tô Thư Nghi cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vui vẻ reo lên. Tô Thư Nghỉ nhấc điện thoại lên, nhìn thấy cuộc gọi từ bệnh viện nơi Tô Ninh Kiều đang năm, lo lắng sức khỏe của mẹ xảy ra vấn đề gì, Tô Thư Nghỉ vội nghe điện thoại.

“Xin hỏi, đây có phải là người nhà của Tô Ninh Kiều không?” Giọng điệu của bác sĩ đầu bên kia điện thoại rất nghiêm trọng, điều này khiến lòng Tô Thư Nghi nhất thời căng thẳng.

“Phải, tôi là con gái của bà”

“Xin cô hãy đến bệnh viện ngay bây giờ, sức khỏe của mẹ cô có chút vấn đề, chúng tôi muốn nói rõ với cô.”

Nghe thấy Tô Ninh Kiều gặp vấn đề về sức khỏe, Tô Thư Nghi vội la lên: “Bác sĩ, rốt cuộc mẹ tôi bị gì vậy?”

“Đợi cô đến bệnh viện rồi nói sau, trong điện thoại không nói rõ hết được.”

“Được, được, tôi đến ngay đây.”

Cúp điện thoại, Tô Thư Nghỉ vội vàng bắt xe đến bệnh viện, chạy như điên đến văn phòng bác sĩ.

Không kịp bình ổn lại, Tô Thư Nghi thở hổn hển: “Bác sĩ… Mẹ tôi… Rốt cuộc sức khỏe mẹ tôi… Có vấn đề gi?”

Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tô Thư Nghi, bác sĩ nghiêm túc nói: “Cô phải chuẩn bị tâm lý trước, mẹ cô vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu.”

“Cái gì!” Nghe thấy bác sĩ nói vậy, bỗng Tô Thư Nghi cảm thấy đầu óc trống rồng, sao có thể, sao Tô Ninh Kiều lại bị bệnh ung thư máu được?

Bác sĩ nói tiếp: ‘Cô cũng biết, sức khỏe mẹ cô yếu, gần đây chúng tôi phát hiện bà ấy có dấu hiệu thiếu máu, sau khi kiểm tra thêm mới phát hiện mô máu của bà ấy không bình thường, bị bệnh ung thư máu.”