Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 646



CHƯƠNG 646

“Ừm, đã được một tháng rồi, chúc mừng cô, cô sắp được làm mẹ rồi đó.”

Tô Thư Nghỉ ngây ra như phống, nhất thời không tiêu hoá nổi nhiều tin tức như vậy.

“Hiện tại tình trạng của thai nhi vẫn chưa ổn định nên trong khoảng thời gian này, cô đừng để bản thân quá kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.” Bác sĩ dặn Tô Thư Nghi.

“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.’ Cô cố gắng mỉm cười với bác sĩ, sau đó thân thờ bước ra khỏi phòng làm việc.

Tô Thư Nghỉ bước tới trước một dấy ghế đặt ngoài hành lang, ngồi phịch xuống, đầu cô lúc này rối như tơ vò, chẳng thể nghĩ rõ được gì. Cô hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại, chậm rãi sắp xếp lại đống suy nghĩ rối ren trong đầu.

Tủy của mình không phù hợp với Tô Ninh Kiều, lại phải đi tìm người quyên tủy thích hợp lần nữa; thứ hai rất có thể mình không phải con gái ruột của Tô Ninh Kiều; cuối cùng là mình đang mang thai.

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghỉ cúi đầu nhìn bụng mình, chỗ đó vẫn phẳng lì như cũ, có thật bên trong đang nuôi dưỡng một sinh mệnh không?

Cô khoanh hai tay đặt trước bụng, trong lòng có chút hân hoan, cuối cùng cô và Cố Mặc Ngôn cũng có con rồi.

Nhớ lại lời bác sĩ nói rằng đứa bé đã được một tháng, Tô Thư Nghỉ thầm tính ngày trong lòng, chắc là có vào buổi tối trước ngày mình bị bắt cóc nhỉ.

Tô Thư Nghi bỗng thấy hơi sợ, lúc bị bắt cóc mình đã giấy dụa rất kịch liệt, còn bị thương phải nhập viện, liệu chuyện đó có là ảnh hưởng tới đứa bé không?

Vừa nãy bác sĩ còn dặn bản thân không được quá kích động, vấn đề là dạo này cô gần như ngày nào cũng khóc, như vậy có tốt cho bé con không?

Tô Thư Nghi vô cùng tự trách, ngay cả mang thai mà bản thân cũng không hay biết, báo hại bé cưng phải chịu nhiều khổ cực với mình như vậy.

“Cục cưng, xin lỗi con, là mẹ không tốt, không bảo vệ được cho con, mẹ hứa từ giờ về sau sẽ không để con chịu chút tổn thương nào nữa.” Vừa võ vê bụng mình, Tô Thư Nghi vừa bày tỏ sự áy náy với đứa bé.

Cô rất vui khi biết mình đang mang thai, bởi cả mình và Cố Mặc Ngôn từng mong chờ biết bao sự xuất hiện của đứa bé, ai ngờ đâu nhóc con lại đến một cách bất ngờ như vậy.

Biết thì biết vậy, nhưng lúc này trên mặt Tô Thư Nghỉ lại chẳng thể hiện nụ cười, vừa nghĩ tới rất có thể mình không phải là con gái của Tô Ninh Kiều, trái tim cô như bị nhét đầy bông vậy, căng tức khó chịu vô cùng.

Không được, nhất định cô phải tìm Tô Ninh Kiều hỏi cho ra lẽ.

Tô Thư Nghi đứng dậy, bước về phía phòng bệnh của Tô Ninh Kiều. Dọc đường đi, lòng Tô Thư Nghỉ bị căng thẳng và bất an lấp đầy, không biết lát nữa nên mở miệng hỏi mẹ thế nào.

Tô Thư Nghi đứng trước cửa phòng bệnh, do dự không biết có nên đẩy cánh cửa này ra không. Sau khi ngây người trước cửa hồi lâu, Tô Thư Nghi xoay người đi ngược trở về. Cô quyết định sẽ không hỏi Tô Ninh Kiều chuyện này.

Cứ xem như bác sĩ kiểm tra sai là được, cô vấn là con gái của Tô Ninh Kiều, Tô Ninh Kiều là mẹ của cô, hai người vẫn sẽ như trước, dựa dẫm, nương tựa vào nhau mà sống.

Nhưng vừa nghĩ đến bệnh tình của Tô Ninh Kiều và những lời bác sĩ đã nói với mình, Tô Thư Nghi không thể không dừng bước.

Tô Ninh Kiều bây giờ nhất định phải nhanh chóng làm phẫu thuật. Nếu mình thật sự không phải con gái của bà, vậy không chừng con gái ruột của bà có thể hiến tủy cho Tô Ninh Kiều, có lẽ đây chính là cách tốt nhất và nhanh nhất.

Trong lòng cô lúc này rối rắm vô cùng, Tô Thư Nghi cảm thấy đúng là trần đời không lường trước được gì, tạo hóa thích trêu người, sao ông trời lại tàn nhân như vậy, sao lại bắt cô đưa ra lựa chọn khó khăn này chứ?