Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 648



CHƯƠNG 648

Bởi vì là mẹ đơn thân nên Tô Thư Nghi nhớ như in thuở nhỏ nhà cô cực kỳ nghèo, thậm chí có lần còn không trả nổi học phí.

Hồi đó mẹ còn kiêm khem cả hai ba việc, cố hết sức kiếm tiền nuôi cô ăn học. Trong trí nhớ của cô, về phương diện vật chất, trước giờ mẹ chưa từng bạc đãi cô. Các bạn khác có cái gì, dù phải mệt nhọc, cực khổ cỡ nào mẹ cũng sẽ mua cho cô, không bao giờ để người khác có cơ hội xem thường cô.

Nghĩ tới đây, mặc dù vấn còn rất đau lòng vì bà đã lừa gạt mình nhiều năm, nhưng trong thâm tâm lại không thể nào trách móc bà được. Bởi vì dù cho mình không phải con ruột, bà cũng cố găng hết sức dành cho mình những điều tốt đẹp nhất.

Thậm chí, đúng ra thì cô còn phải cảm ơn Tô Ninh Kiều, cảm ơn bà đã dốc lòng chăm sóc, đối xử với cô như con ruột suốt mấy chục năm nay. Nếu không cô cũng không biết bây giờ bản thân đang đi đâu về đâu, có còn cơ hội gặp gỡ Cố Mặc Ngôn, có thể sống cuộc đời như hiện tại không nữa?

“Mẹ!” Tô Thư Nghi cố dẫn nỗi đau trong †im xuống, lau nước mắt trên mặt, sau đó nhẹ nhàng xoay người Tô Ninh Kiều lại: “Mẹ có thể nói cho con biết con gái ruột của mẹ là ai không?” Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm ra con gái của Tô Ninh Kiều để bà có thể nhanh chóng được phẫu thuật.

Vấn đề là Tô Ninh Kiều chỉ khóc chứ không chịu trả lời: “Thư Nghị, xin lỗi con, mẹ…

Không… Không…” Tô Ninh Kiều không thể nói thành câu hoàn chỉnh nên Tô Thư Nghỉ nghe không hiểu bà muốn nói gì.

Thấy Tô Ninh Kiều khóc lóc thảm thiết, Tô Thư Nghỉ còn tưởng con gái của bà đã qua đời. Có thể là lúc con của bà vừa sinh ra đã chết yểu nên bà mới bế mình về nhận làm con.

“Con gái của mẹ mất rồi sao?” Tô Thư Nghỉ cảm thấy suy đoán của mình cũng tương đối hợp lý nên mở miệng hỏi thử. Ai ngờ Tô Ninh Kiều lại lắc đầu, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Không… Mẹ không…”

Tô Thư Nghi không hiểu nổi từ ‘không” mà bà nói nấy giờ có nghĩa là gì. Cô sốt ruột giải thích: “Mẹ, gần đây bác sĩ vừa kiểm tra ra mẹ bị ung thư máu, cần có người hiến tủy thì mới chữa khỏi được, mẹ có thể nói cho con biết con ruột của mẹ rốt cuộc đang ở đâu không?”

Xem phản ứng của Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghi dám chắc con gái của bà vẫn còn sống, nhưng sao Tô Ninh Kiều lại không chịu nói ra chứ?

Hay tin mình bị ung thư máu, Tô Ninh Kiều tức khắc quay đầu nhìn Tô Thư Nghị, trong mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ: “Sao có thể?

Sao… Sao mẹ lại bị ung thư máu được?”

“Khoảng thời gian trước bệnh viện từng gọi điện báo con rằng theo kết quả xét nghiệm của bên họ thì mẹ đã mắc bệnh ung thư máu, phải nhanh chóng tìm ra người có tủy phù hợp để làm phẫu thuật ghép tủy cho mẹ thì mới được.” Tô Thư Nghỉ nắm lấy tay bà, giải thích rõ ràng: “Con nghĩ mình là con gái ruột của mẹ, không chừng tủy của con sẽ phù hợp, có thể hiến tủy cho mẹ nên mới tới kiểm tra thử, không ngờ…”

Nói tới đây, giọng Tô Thư Nghỉ không kiềm được mà trở nên nghẹn ngào, cảm giác như không thể phát ra tiếng nữa.

Tô Thư Nghi cố nén nước mắt nói tiếp: “Nên trước đó con mới không nói cho mẹ biết, con sợ mẹ đau lòng dẫn đến bệnh tình thêm nặng. Nhưng bây giờ chỉ có tủy của con gái mẹ mới cơ may phù hợp với mẹ thôi, nên mẹ có thể nói cho con biết cô ấy đang ở đâu, được không?”

Không ngờ sau khi nghe Tô Thư Nghi giải thích xong, Tô Ninh Kiều càng khóc tợn, lắc đầu nói: “Mẹ không thể… Không thể…”

Tô Thư Nghi thấy Tô Ninh Kiều vẫn chưa chịu nói thì lo lắng lắm: “Mẹ, bây giờ chỉ có con của mẹ mới cứu được mẹ thôi, mẹ nói cho con biết cô ấy ở đâu đi mà mẹ, con sẽ đi tìm cô ấy ngay”

Nghe thế, Tô Ninh Kiều càng lắc đầu dữ hơn, còn nắm lấy tay Tô Thư Nghi, kích động nói: “Thư Nghỉ, con không thể đi tìm nói”

“Tại sao!?” Nhờ lời này của Tô Ninh Kiều, Tô Ninh Kiều gần như khẳng định được con gái của bà vẫn còn sống, hơn nữa khả năng cao là Tô Ninh Kiều biết cô ấy đang ở đâu.