Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 654



Chương 654

Tô Thư Nghĩ lắc đầu nguầy nguậy, cô không tin suy đoán trong lòng mình, nhưng nước mắt lại không khống chế được, cứ chảy dài mãi.

Đồng thời Tô Thư Nghỉ cũng hạ quyết tâm, cho dù Cố Mặc Ngôn có muốn đứa con này hay không, cô cũng sẽ sinh nó ra.

Đây là đứa con của cô, nhất định cô sẽ bảo vệ nó thật tốt, cô sẽ không để nó bị làm hại đâu.

Tô Thư Nghi cứ khóc mãi rồi ngủ thiếp đi mất, sáng hôm sau lúc tỉnh dậy cô nhận ra mình đang nằm ngay ngắn ở trong chăn, nghĩ chắc là Cố Mặc Ngôn đã vào phòng rồi đắp lại chăn cho cô.

Nhưng Tô Thư Nghi lại không nhìn thấy bóng dáng của Cố Mặc Ngôn đâu cả.

Nhưng như thế cũng tốt, bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Tô Thư Nghỉ xuống tầng ăn sáng. Cô cứ tưởng Cố Mặc Ngôn đã ra ngoài rồi, nhưng không ngờ cô lại nhìn thấy bóng dáng của anh bên bàn ăn.

Tô Thư Nghỉ đứng khựng tại chỗ, nghĩ xem mình có nên quay người rời đi hay là ngồi xuống ăn sáng.

“Thư Nghi, em dậy rồi à.” Cố Mặc Ngôn cũng nhìn thấy Tô Thư Nghi rồi, anh hơi gượng gạo nói chuyện với cô: “Em mau ngồi xuống ăn sáng đi.”

Nếu Cố Mặc Ngôn đã mở lời, Tô Thư Nghi cũng chỉ đành nhấc chân đi về phía bàn ăn. Cô không ngồi bên cạnh Cố Mặc Ngôn hoặc là ngồi đối diện anh giống như mọi hôm mà chọn một chỗ cách xa Cố Mặc Ngôn nhất rồi ngồi xuống.

Cố Mặc Ngôn cũng biết Tô Thư Nghi đang giận mình, tối qua lúc anh quay về phòng ngủ thì thấy Tô Thư Nghỉ đã ngủ rồi. Sau khi chỉnh lại chỗ, đắp chăn cho cô xong, anh vốn định nằm xuống bên cạnh cô.

Nhưng nghĩ đến trận cãi vã trước đó của hai người, Cố Mặc Ngôn vẫn quay người đi đến phòng khách ngủ.

Cố Mặc Ngôn thức trắng đêm, vân luôn nghĩ cách để thuyết phục Tô Thư Nghị, nhưng cuối cùng vấn chẳng thu được kết quả gì.

Nếu như Tô Thư Nghỉ vẫn luôn nghĩ cô đang mang thai con của hai người, thế thì anh phải khuyên cô bỏ đứa bé này thế nào đây? Lần đầu tiên Cố Mặc Ngôn cảm thấy cái đầu của mình không đủ dùng.

Cố Mặc Ngôn do dự một lúc, sau đó nhìn Tô Thư Nghi đang ngồi ở chỗ cách xa mình, vấn luôn cúi đầu ăn cơm rồi nói: “Thư Nghỉ, chuyện tối qua chúng ta bàn bạc với nhau, anh…”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn còn muốn nhắc đến chuyện này, Tô Thư Nghỉ nắm chặt đôi đũa trong tay, ngón tay cô trắng bệch. Anh quyết tâm muốn cô bỏ đi đứa bé này sao?

Cố Mặc Ngôn đăn đo một lát rồi nói tiếp: “Thư Nghi, em ngoan ngoãn nghe lời anh, đừng tùy hứng nữa được không? Chúng ta thật sự không thể sinh đứa bé này ra.”

“Em tùy hứng?!” Tô Thư Nghi cũng không kìm nén được cơn tức giận trong lòng mình nữa, bùng nổ ngay lập tức: ‘Cố Mặc Ngôn, đây là con của hai chúng ta, cho dù không phải thì nó cũng là một sinh mạng nhỏ, sao anh có thể đang tâm bỏ nó được!

Giờ anh lại thấy em tùy hứng à!”

Nghe thấy những lời Tô Thư Nghi nói, gương mặt vốn đang ôn hòa của Cố Mặc Ngôn bồng trở nên lạnh lùng: ‘Ý của em là, cho dù em không mang thai con của chúng ta, em cũng kiên quyết sinh nó ra bằng được sao.”

“Ý anh là gì?” Tô Thư Nghi ngây người bởi những gì Cố Mặc Ngôn nói: “Tại sao đứa con em đang mang trong bụng không phải là con của chúng ta chứ, rốt cuộc anh muốn nói gì?”