Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 657



Chương 657

Cuối cùng, ông cụ Cố vẫn do dự và hỏi: “Thư Nghi, cháu có còn nhớ chuyện đã xảy ra vào ngày cháu bị bắt cóc một tháng trước không?”

“Cháu có nhớ.” Tô Thư Nghi gật đầu, đáp.

Cô không hiểu vì sao ông cụ Cố lại nhắc tới chuyện này.

“Cháu thật sự nhớ tất cả mọi chuyện, chắc chăn không quên gì chứ?”

“Cháu không. Tất cả mọi chuyện ngày hôm đó cháu nhớ rất rõ ràng.” Chẳng lẽ mình đã quên mất điều gì sao? Tô Thư Nghi nghĩ mà không dám chắc.

“Thế là cháu nhớ được cả chuyện cháu bị xâm hại à?”

“Gì cơ?” Tô Thư Nghỉ bàng hoàng hỏi lại: “Cháu đã bị xâm hại?”

Nhìn phản ứng của Tô Thư Nghi, ông cụ Cố nghĩ bụng: Xem ra, nó không nhớ được chuyện này rồi.

“Ừ, hôm đó cháu bị…” Ông cụ Cố bối rối nhìn Tô Thư Nghi. Chuyện này thật sự khó nói được nên lời: “Cháu bị bốn tên ăn mày xâm hại. Vừa rồi cháu bảo đứa bé đã được một tháng, nên rất có khả năng đứa bé này không phải con của Cố Mặc Ngôn, mà là con của cháu… của cháu và bốn tên ăn mày kia.”

Nói dứt lời, ông cụ Cố áy náy nhìn Tô Thư Nghi. Tất cả là tại thằng Cố Thành Vũ bất hiếu kia đã gây ra chuyện như thế này. Đều do nhà ông cụ dạy dỗ không nghiêm khắc.

“Ông nội, ông nói gì thế ạ?” Tô Thư Nghỉ sững sờ: “Hôm đó cháu không hề bị bốn tên ăn mày ấy xâm hại. Đứa bé trong bụng sao có thể là của chúng được?”

“Thư Nghị, có lẽ cháu đã mất trí nhớ về việc này. Cháu nghe lời ông nội và Cố Mặc Ngôn đi, tuyệt đối không thể sinh đứa bé này ra. Nếu không, mai sau cháu sẽ hối hận đấy.”

“Sao cháu lại mất trí nhớ chứ?” Tô Thư Nghi cảm thấy mình càng lúc càng không hiểu được lời ông nội nói nữa, đầu óc cô bấn loạn, không sao sắp xếp được tư duy cho mạch lạc.

“Bác sĩ nói, có thể vì chịu cú sốc quá lớn nên cơ thể cháu đã kích hoạt cơ chế tự bảo vệ và lãng quên có chọn lọc đoạn ký ức đó. Vậy nên cháu mới quên mất chuyện mình đã bị xâm hại.”

Nói những gì thế này? Tô Thư Nghỉ giờ đây đang có cảm giác như phát điên. Cô nhắm mắt hít sâu vài hơi, bình tĩnh sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.

“Ông nội, cháu nhớ rất rõ ràng chuyện ngày hôm đó. Ban đầu có bốn người muốn xâm hại cháu, nhưng cuối cùng Trình Nam Quyền đã đến kịp lúc cứu cháu, nên bốn người kia không đạt được mục đích. Sau đó Trình Nam Quyền đã đưa cháu đến bệnh viện. Lúc cháu tỉnh lại thì đã trông thấy Cố Mặc Ngôn. Chuyện là như vậy.

Cháu hoàn toàn không lấng quên gì hết.”

“Thư Nghị, có lẽ khi đó cháu đã phải chịu tổn thương quá lớn, không muốn nhớ đến chuyện này nữa, nên tâm lý đã tự động ám thị, thêu dệt nên một đoạn ký ức như vậy cho bản thân.” Rõ ràng ông cụ Cố không tin những gì Tô Thư Nghi nói.

“Cháu không hề!” Tô Thư Nghi cuống lên, không biết nên giải thích như thế nào: “Ông nội, tại sao ông không chịu tin cháu? Cháu không hề quên chuyện ngày hôm đó. Cháu thật sự không bị bốn kẻ đó xâm hại.”

“Nhưng sau khi kiểm tra sức khỏe cho cháu, bác sĩ đã nói cháu thực sự đã bị bốn kẻ đó xâm hại.” Ông cụ Cố cũng bị lời nói của Tô Thư Nghỉ làm cho mơ hồ. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

“Sao bác sĩ lại nói như thế?” Lúc này đây, Tô Thư Nghi cũng không sao hiểu nổi. Cô cau mày lại hỏi.

Đúng thế. Ông cụ Cố nghĩ bụng, nếu Tô Thư Nghỉ thật sự không bị xâm hại, không có lí do gì bác sĩ lại nói dối.

Nghĩ đến đây, ông cụ Cố cất giọng đầy thâm ý: “Thư Nghị, bác sĩ không có lí do gì mà phải nói dối cả. Có thể cháu đã lãng quên sự việc này. Nghe lời ông, đến bệnh viện bỏ đứa bé này đi, được không?”

“Ông nội, cháu thật sự không hề quên gì hết. Ông tin cháu với, được không? Cháu biết rõ chuyện này hơn bất kì ai.’ Tô Thư Nghỉ có cảm giác càng giải thích càng rối bời.