Mọi người đều bị tiếng thét chói tai này cắt ngang suy nghĩ, vừa ngẩng đầu liền thấy màn hình đằng trước chợt sáng lên.
Bởi vì nhiều lúc cần dùng nên trung tâm sảnh tiệc có một màn hình cực kỳ lớn. Nhưng lúc này, màn hình vốn dĩ không cần dùng đến nên vẫn luôn tối đen.
Vậy mà chẳng biết từ lúc nào, màn hình lại bỗng sáng lên.
Mà điều càng khiến người ta khiếp sợ là những hình ảnh thoáng qua trên màn hình.
Đó là vài tấm ảnh, xoèn xoẹt lướt qua như đèn kéo quân.
Vừa thấy mấy tấm ảnh đó, Tô Thư Nghi lập tức như bị sét đánh, tay chân lạnh lẽo.
Đó là ảnh của cô.
Trong tấm ảnh, mặt Tô Thư Nghi đỏ bừng, quần áo xộc xệch, đầu tóc tán loạn, nằm trên đệm chăn đầy vẻ mờ ám.
Tuy rằng không lộ bất cứ bộ phận nào không nên lộ, nhưng riêng vẻ mặt ửng hồng mơ màng cũng đủ khiến người sáng suốt vừa nhìn là biết đang làm cái gì.
Dù những tấm ảnh này có hóa thành tro, Tô Thư Nghi cũng có thể nhận ra.
Là ảnh chụp hai năm trước. Là những bức ảnh Cố Gia Huy từng cầm tới chất vấn cô.
Cô quay phắt qua nhìn Cố Gia Huy, lúc này sự khiếp sợ trong ánh mắt đã bị thay thế bằng oán giận, phẫn hận đặc quánh!
Cô biết Cố Gia Huy hận mình, bởi vì anh ta hiểu lầm năm đó cô phản bội anh ta. Thế nên anh ta mới nói ra chuyện của cô ngay trên bàn tiệc nhà họ Cố để trả thù.
Nhưng cô không tài nào ngờ được Cố Gia Huy sẽ lại lôi những tấm ảnh này ra! Đã thế còn chiếu cho rất nhiều người xem!
Anh ta muốn hủy hoại cô sao?
Cho dù năm đó cô thật sự phản bội anh ta chăng nữa, có nhất thiết phải làm tới mức này không chứ!
Mà trên thực tế, Cố Gia Huy thấy những bức ảnh này cũng khiếp sợ không kém Tô Thư Nghi là bao.
Đúng là anh ta muốn bóc trần chuyện xấu xa của Tô Thư Nghi, nhưng anh ta tuyệt đối không muốn dùng biện pháp này.
Quá mức ti tiện và tàn nhẫn!
Vậy nên Cố Gia Huy hoàn toàn không biết vì sao những bức ảnh này lại được chiếu lên.
Trong lúc kích động, phản ứng đầu tiên của anh ta lại là muốn giải thích với Tô Thư Nghi, ai ngờ vừa ngẩng lên đã gặp ngay ánh mắt tràn ngập oán hận của cô.
Chỉ trong nháy mắt, Cố Gia Huy cảm thấy bản thân như ngã vào hầm băng.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày người phụ nữ mình từng yêu sẽ nhìn mình với ánh mắt oán hận gần như ngưng đọng thành thực thể như vậy.
Mà khách khứa trong sảnh cũng khiếp sợ không thôi.
Bữa tiệc hôm nay có rất nhiều người, ngoại trừ dòng chính nhà họ Cố còn có họ hàng xa và thông gia, ngoài ra chính là người có quen biết và bạn làm ăn. Bởi vậy cả một sảnh đầy ắp người.
Mọi người thấy tấm ảnh xong đều thảng thốt.
Tuy rằng đều là người giới thượng lưu, tố chất tốt vô cùng, nhưng bản chất của con người đều là tò mò, ai nấy đều không nhịn được mà xì xầm bàn luận.
“Trời ạ, chuyện gì thế này? Sao tiệc tối của nhà họ Cố lại xuất hiện loại ảnh này?”
“Cô ngớ ngẩn à, chẳng lẽ không nhìn ra nhân vật chính trong ảnh chính là cô vợ mới cưới của cậu hai Cố sao?”
“Á! Hình như thế thật. Ảnh này chụp bao giờ thế? Chắc không phải chụp với Cố Mặc Ngôn đâu phải không? Chẳng lẽ là cùng người đàn ông khác?”
“Scandal to đùng luôn. Tôi thấy người phụ nữ sắp bị nhà họ Cố tống cổ đến nơi rồi đấy!”
Người ở đây dù gì cũng là danh môn vọng tộc, lúc bình luận cũng không dùng ngôn ngữ cực đoan, nhưng giọng điệu vẫn vô thức mang theo vài phần châm chọc và vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Tô Thư Nghi nghe thấy những lời nói đó, mặt càng ngày càng trắng, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt lại, móng tay gần như muốn đâm thủng da thịt.
Mà ngay khi vừa thấy tấm ảnh, con ngươi đen lạnh băng của Cố Mặc Ngôn cuối cùng cũng giận dữ bùng nổ!
Chết tiệt!
Có người dám đụng tới cô gái của anh ngay trước mắt anh!
Bàn tiệc chính cách đài điều khiển màn hình không xa, Cố Mặc Ngôn gần như không chút suy nghĩ, cầm còn dao nhỏ dùng để cắt thịt trên bàn cắm thẳng vào chốt mở màn hình!
Loảng xoảng!
Giây lát sau đó, màn hình lập tức đen thui!
Người xung quanh không ai ngờ được Cố Mặc Ngôn sẽ làm như vậy, đều bị dọa cho nhảy dựng, tiếng bàn tán cũng ngưng bặt.
Xung quanh thoáng cái an tĩnh vô cùng.
Không ai dám nhiều lời một chữ, nhưng đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía ông cụ Cố tại bàn chính, muốn biết ông cụ sẽ phản ứng thế nào.
“Ha.” Ông cụ Cố từng trải qua quá nhiều mưa gió, lúc chuyện vừa xảy ra cũng giật mình kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, cười mỉa nhìn về phía Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, tất cả đều là thật chứ?”
Cố Mặc Ngôn cũng không lập tức trả lời câu hỏi của ông cụ Cố. Nói chính xác ra thì lực chú ý của anh thậm chí còn không ở trên người ông cụ, chỉ chăm chăm nhìn Tô Thư Nghi bên cạnh.
Thấy mặt Tô Thư Nghi trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt đen của Cố Mặc Ngôn càng thêm lạnh băng tăm tối.
“Cố Mặc Ngôn!” Thấy Cố Mặc Ngôn không trả lời, rốt cuộc gương mặt ông cụ Cố cũng lộ ra vài phần tức giận, nắm gậy chống bên cạnh dằn mạnh xuống sàn: “Ông đang hỏi cháu đấy!”
Lúc này Cố Mặc Ngôn mới chậm rãi quay sang, vẻ mặt vẫn lạnh băng như trước: “Nếu cháu nói không phải là thật thì ông có tin không?”
Dù gì ông cụ Cố cũng là ông nội của Cố Mặc Ngôn, anh tôn kính ông cụ, nhưng tuyệt không khiêm nhường.
Ông cụ Cố tức giận đến mức nếp nhăn cũng muốn bay lên tới nơi: “Cố Mặc Ngôn! Cháu cảm thấy một đứa con gái không tuân thủ nữ tắc như thế có thể gả vào nhà họ Cố chúng ta thật đấy à!”
Câu này của ông cụ Cố lập tức khơi dậy sóng to gió lớn.
Ý tứ lời này của ông cụ Cố quá rõ ràng, hoàn toàn phủ định địa vị con dâu nhà họ Cố của Tô Thư Nghi.
Tô Thư Nghi không nhịn được mà run rẩy cả người.
Chính cô cũng không biết vì sao vừa nghe lời này của ông cụ Cố, đáy lòng cô cảm giác như chịu một đòn nghiêm trọng vậy.
Rõ ràng cô kết hôn chỉ vì hộ khẩu thành phố S mà thôi. Bây giờ có hộ khẩu rồi, dù cho không còn cuộc hôn nhân này chăng nữa thì cô cũng không sao cơ mà?
Nhưng không rõ thế nào, vừa nghĩ đến chuyện ly hôn với Cố Mặc Ngôn, nghĩ tới cảnh sau này không thể quay về căn biệt thự kia, nghĩ tới từ nay về sau có lẽ sẽ biến thành người dưng nước lã với Cố Mặc Ngôn là cô bỗng cảm thấy đáy lòng trống rỗng vô cùng.
Chú ý tới nét mặt Tô Thư Nghi thay đổi, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy tim mình nhoi nhói.
Anh không chút suy nghĩ, lập tức nắm lấy bàn tay siết chặt dưới gầm bàn của Tô Thư Nghi.
Đối mặt với cơn giận của ông cụ Cố, toàn bộ người ở đây đều sợ tới mức không dám nói lời nào, chỉ có duy nhất một người ra sức cúi đầu xuống, sợ vẻ mặt vui sướng đắc ý bị người khác nhìn ra.