Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 694



Chương 694

Hơn nữa, cô cũng muốn giữ lại một chút thể diện cho mình. Nếu cô bước vào và nhìn thấy cảnh kia, chắc chắn cô sẽ mất bình tính mà òa khóc, biết đâu còn mặt dày níu kéo Cố Mặc Ngôn. Nếu là thế thật thì có lẽ chính cô cũng xem thường bản thân mình.

Tô Thư Nghi vừa rời khỏi, tiếng động trong phòng cũng ngưng bặt.

Trong phòng, Trình Thu Uyển đang mặc một chiếc áo choàng tắm ngồi trên giường nhưng vẻ mặt lại tỉnh bơ, không hề giống như mới trải qua một trận mây mưa. Hơn nữa trong phòng cũng chỉ có mình cô ta, lấy đâu ra bóng dáng của người đàn ông khác?

Không những thế, trên tủ đầu giường bên cạnh cô ta còn đặt một chiếc máy tính, trong đó đang phát đi phát lại tiếng thở trầm thấp của đàn ông.

Thấy Tô Thư Nghi rời đi qua khe cửa, Trình Thu Uyển ngưng thở gấp, mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ: “Tô Thư Nghĩ, đấu với tôi à, cô năm mơ cũng đừng hòng thắng!”

Câm lấy điện thoại của Cố Mặc Ngôn để trên giường, Trình Thu Uyển nở nụ cười hả hê. Nhưng khi nhìn thấy ảnh Tô Thư Nghi trên màn hình, nụ cười của cô ta lại biến thành sự căm ghét.

“Cố Mặc Ngôn, anh là của em, trước sau gì cũng sẽ có ngày em hoàn toàn giành lại được anh.”

Trình Thu Uyển gắn giọng nói một câu rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Lúc này trong lòng cô ta đang rất đắc chí.

Ban đầu cô ta có hơi căng thẳng, lo Tô Thư Nghi sẽ bất chấp xông vào, như thế thì cô ta sẽ bị lộ tẩy mất.

Nhưng không ngờ cô ta đoán đúng, Tô Thư Nghi vốn không có can đảm bước vào, đúng là không làm được trò trống gì!

Đã thế đầu óc còn ngu như heo, dễ dàng mắc bãy đến vậy.

Bước chầm chậm từ trên lầu xuống, Trình Thu Uyển nhặt hết quần áo rơi tá lả trên đất, sau đó lại đi lên phòng ngủ, ung dung như đang ở nhà mình.

Thay quần áo xong, cô ta đứng chỉnh lại dây thắt lưng áo ở trước gương thử đồ, vô tình liếc thấy tủ quần áo, cô ta đưa tay mở ra.

Trông thấy quần áo của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi để chung với nhau, trong lòng cô ta nổi cơn bực tức, bèn ném hết quần áo của Tô Thư Nghi ra khỏi tủ đồ.

“Tô Thư Nghị, rốt cuộc cô là cái thá gì, nhờ đâu mà được gả cho Cố Mặc Ngôn chứi”

Sau khi lớn tiếng chửi rủa vài câu, Trình Thu Uyến mới nguôi ngoai cơn giận trong lòng.

Đến khi bình tĩnh lại, cô ta bức bối nhặt quần áo của Tô Thư Nghi lên rồi treo vào chỗ cũ. Bây giờ vẫn chưa phải lúc, cô ta tuyệt đối không thể để Cố Mặc Ngôn phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào.

Hứ, chờ cô ta và Cố Mặc Ngôn đến với nhau đi, cô ta chắc chắn sẽ vứt hết đồ đạc có liên quan đến Tô Thư Nghi trong căn biệt thự này!

Lấy lại tinh thần xong, Trình Thu Uyển ra khỏi phòng ngủ rồi đi xuống lầu.

Nhìn thấy cô ta bước xuống, bảo mẫu trong nhà vội chạy đến chỗ cô ta: “Cô Trình, tôi đã làm theo lời cô dặn rồi, cô đừng quên chuyện đã hứa với tôi nhé.”

Cô ta liếc xéo bảo mẫu một cái, giọng điệu đầy khó chịu: “Yên tâm, tôi không quên đâu.

Đám người này là thế đấy, chỉ bảo họ làm có chút việc mà người nào người nấy đều chỉ lo kiếm chác lợi lộc từ mình. Với địa vị của mình thì nhờ họ giúp đã là coi trọng họ lắm rồi.

“Cô Trình, cô phải nhanh nhanh giúp tôi sắp xếp chuyện ra nước ngoài nha. Việc này không biết khi nào sẽ bị anh Cố phát hiện, giờ tôi rất sợ khi ở lại căn nhà này.”