Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 937



Chương 937

Sau khi xe dừng, mọi người xuống xe bắt đầu chuyển sang đi cáp treo ra đảo.

Trình Thư Nghi đang định đi tìm Cố Mặc Ngôn thì Ôn Nhã Linh đã kéo cô lên chiếc cáp treo đầu tiên: “Tổng biên tập, chị ngồi cùng.

em đi.”

Bị Ôn Nhã Linh kéo lên cáp treo, Trình Thư Nghi hơi khó hiểu “Không phải cô muốn ngồi cùng Cố Mặc Ngôn sao? Tôi đang định đi nói với anh ta đây.”

“Không cần phải đi nói.” Ôn Nhã Linh cười xua tay, sau đó nhìn Cố Mặc Ngôn cách đó không xa, trong mắt là vẻ chắc chẳn thành công.

Khi nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đi về phía hai người, khoé miệng Ôn Nhã Linh nở nụ cười như ý, quả nhiên anh tới rồi.

“Chị Thư Nghi, lát nữa phải nhờ chị giúp rồi, chị nhất định phải giúp em tạo cơ hội ở riêng với anh ấy nhé.” Ôn Nhã Linh làm nững nói với Trình Thư Nghi Nhìn Cố Mặc Ngôn từng bước tới gần, rõ ràng là đi về phía hai người, ánh mắt Trình Thư Nghi nhìn Ôn Nhã Linh không khỏi có phần khác thường.

Xem ra tâm tư của cô gái này không đơn giản, rất biết cách lợi dụng cô để giúp cô ta đạt được mục đích.

Nhưng Trình Thư Nghi cũng không quá để tâm, đối mặt với người mình thích, dùng chút mánh khoé cũng là điều dễ hiểu thôi, huống hồ lúc trước cô cũng đã đồng ý sẽ giúp cô ta.

“Thư Nghi, anh có thể ngồi cùng các em không?” Cố Mặc Ngôn đứng cạnh cửa cáp treo hỏi.

Trình Thư Nghi nhìn sang Ôn Nhã Linh bên cạnh, phát hiện cô †a đang nháy mắt với mình, rõ ràng là muốn cô đồng ý. Vì thế cô miễn cưỡng gượng cười với Cố Mặc Ngôn rồi bảo: “Được chứ, đương nhiên là được.”

Thấy Trình Thư Nghi đồng ý, Cố Mặc Ngôn nở nụ cười vui vẻ, Ôn Nhã Linh nhìn mà mở cờ trong bụng. Anh cười lên thật ấm áp, thật mong anh cũng có thể cười với mình như vậy.

Thấy Cố Mặc Ngôn ngồi xuống đối diện mình, Trình Thư Nghi hơi mất tự nhiên, cũng không biết nên nói gì, cũng may là có vẻ anh cũng không định lên tiếng, nhưng mà, anh có thể đừng nhìn cô cười mãi như vậy được không? Làm cô rợn cả tóc gáy.

“Chào Cố tổng, em là Ôn Nhã Linh, là bạn và cũng là cấp dưới của chị Thư Nghi.” Ôn Nhã Linh phá vỡ sự im lặng, chủ động đưa tay ra, nở nụ cười rạng rỡ.

“Chào cô.” Cố Mặc Ngôn chạm nhẹ vào đầu ngón tay của Ôn Nhã Linh rồi rút tay về, sau đó lại tiếp tục cười với Trình Thư Nghi, như: thể trên cáp treo chỉ có hai người họ.

Trong nụ cười rạng rỡ của Cố Mặc Ngôn, khó khăn lắm Trình Thư Nghi mới chờ được tới lúc cáp treo khởi hành, khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Trình Thư Nghi căn chuẩn thời cơ, nhanh chóng đứng dậy rồi nhảy xuống.

“Tôi vừa nhớ ra quên mang theo một thứ, hai người đi trước đi, tôi đi cáp treo sau.” Trình Thư Nghi vẫy tay vào bên trong rồi nói “Thư Nghi!” Cố Mặc Ngôn muốn nhảy xuống cùng cô nhưng không kịp nữa, cáp treo đã đóng cửa bắt đầu khởi hành, bên trong chỉ còn lại anh và Ôn Nhã Linh.

Chắc chản là Trình Thư Nghi cố ý! Cố Mặc Ngôn tức giận đập vào cửa kính cáp treo. Sớm không quên, muộn không quên, sao ngay lúc cáp treo sắp khởi hành thì lại quên?

Lúc trước thấy cô đồng ý cho mình ngồi cùng, anh còn mừng thầm, tưởng là xuất phát từ thật tâm, không ngờ cô còn có ý đồ khác.

Để anh ở riêng với một người phụ nữ khác, rốt cuộc cô có ý gì?

€ó lý nào lại như vậy!

“Cố tổng, chắc chị Thư Nghi quên mang theo thứ gì đó quan trọng rồi, chị ấy sẽ đuổi kịp nhanh thôi, anh không cần lo lắng cho chị ấy.” Ôn Nhã Linh cười với Cố Mặc Ngôn.

“Ừ”’ Cố Mặc Ngôn không nhìn Ôn Nhã Linh, chỉ đơn giản đáp lại một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vị trí đối diện mà Trình Thư: Nghỉ vừa ngồi.