Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 958



Chương 958

Cố Mặc Ngôn lo lảng đi đến trước mặt Trình Thư Nghi, vừa nhìn đã thấy bàn chân sưng tấy biến dạng của cô. Trong lòng anh xót xa vô hạn, anh ngồi xổm xuống muốn xoa cho cô, nhưng lại không dám chạm vào, sợ không cẩn thận lại làm cô đau.

“Đau không?” Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn Trình Thư Nghi, trong mắt toàn là thương yêu xót xa, hỏi xong anh lại thầm mắng mình ngu ngốc, đã sưng như vậy rồi sao có thể không đau được?

Nhìn thấy Trình Thư Nghi khẽ run người, Cố Mặc Ngôn mau chóng cởi áo khoác, mặc lên cho cô: “Xin lỗi Thư Nghĩ, anh tới muộn. Không sao đâu, em đừng sợ, chúng ta sắp ra ngoài được.

rồi: Cảm nhận được lời nói và hành động dịu dàng của Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi nước mắt lưng tròng, cô cắn môi, hỏi anh với vẻ hơi giận dỗi: “Không phải anh đi cùng Ôn Nhã Linh sao? Gòn tới Tìm tôi làm gì!?”

Nghe giọng điệu ghen tuông rõ ràng của Trình Thư Nghi, Cố Mặc.

Ngôn không biết mình nên tức hay nên cười nữa Anh vuốt nhẹ môi cô, không để cô tự cắn mình bị thương nữa rồi dịu dàng đáp: “Giữa anh và cô ta không có gì cả, em đừng tự suy nghĩ linh tinh. Hơn nữa anh và cô ta ở bên nhau chẳng phải do em sắp đặt sao?”

Cố Mặc Ngôn nhìn Trình Thư Nghi với vẻ trách móc, nói tiếp: *Thư Nghi, anh không thích cô gái tên Nhã Linh gì đó đâu, người anh thích, người anh thật sự quan tâm từ đầu đến cuối chỉ có một mình em, sau này đừng đẩy anh cho người phụ nữ khác nữa được không? Lâu ngày, anh cũng sẽ đau lòng đấy.”

Nghe Cố Mặc Ngôn nói thế, cuối cùng Trình Thư Nghi cũng không kìm được nước mắt, trong lòng dâng lên đủ mọi cảm xúc, có tủi thân, có buồn bã, có sợ hãi, còn có niềm vui không thể diễn tả bằng lời.

Cố Mặc Ngôn dùng ngón tay lau nước mắt cho Trình Thư Nghi, ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, anh xin lỗi Thư Nghi, là anh sai, anh không tới cứu em sớm hơn chắc chắn em sợ lắm đúng không?”

Trình Thư Nghi dựa vào lòng Cố Mặc Ngôn khóc nức nở, cô cũng không biết nước mắt từ đâu ra mà nhiều thế, đã lâu lắm rồi cô không khóc thế này.

Cố Mặc Ngôn võ nhẹ vai Trình Thư Nghi, lòng anh đầy tự trách, cô khóc thế này chắc chắn là rất sợ hãi, sao anh không tìm được cô sớm hơn chứ?

“Được rồi Thư Nghi, đừng khóc nữa, chúng ta nghĩ cách ra ngoài trước đã, vết thương ở chân em phải mau chóng xử lý mới được.

Còn nữa, nhiệt độ ở đây rất thấp, nếu còn không lên em sẽ lạnh cóng mất.” Cố Mặc Ngôn hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, vừa lau nước mắt giúp Trình Thư Nghi vừa nhẹ nhàng nói.

Trình Thư Nghi không ngờ mình lại khóc trước mặt Cố Mặc Ngôn thảm thế này, nhất thời cũng hơi xấu hổ. Cô thoát khỏi vòng tay anh, lau nước mắt nói: “Chân tôi bị thương rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao ra ngoài đây?”

Cố Mặc Ngôn kìm lại niềm thương tiếc đang dâng lên trong lòng, ngẩng đầu quan sát khoảng cách từ đáy hố đến miệng hố: “Em giảm lên vai anh chắc là có thể lên được, sau khi em lên, anh có thể tự nhảy lên được.”

“Ừm” Trình Thư Nghi gật đầu, bây giờ cũng không còn cách nào khác nữa.

“Chân em có ổn không?” Nhìn bàn chân sưng đỏ của Trình Thư.

Nghi, Cố Mặc Ngôn do dự hỏi, lỡ như không cẩn thận khiến cô bị thương nữa thì sao?

Nghe ra nỗi xót xa không che giấu được trong giọng Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi thấy mặt mình nóng lên: “Chắc không sao đâu, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.”

“Vậy em cố chịu đau một chút nhé.” Cố Mặc Ngôn xoa đầu Trình Thư Nghi nói, sau đó ngồi xổm xuống: “Từ từ giãm lên vai anh, nhớ phải cẩn thận đấy.”

Nhìn Cố Mặc Ngôn quay lưng lại ngồi xổm trước mặt mình, nước mắt Trình Thư Nghi lại một lần nữa trào ra, lúc này cô đã không ‘thể không thừa nhận rằng trong lòng mình rất cảm động.