Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 961



Chương 961

Nghe tin Trình Thư Nghi bị thương, mọi người đều ngừng suy nghĩ, vội vã tiến lên quan sát vết thương của cô.

“Vừa nãy Khưu Duyệt trở về, bọn chị hỏi cô ta đi đâu thì cô ta cứ ấp úng không chịu nói, thu dọn hành lý xong rồi vội vội vàng vàng đi cáp treo về. Mọi người vẫn đang lo lắng cho em đây, sao em lại bị thương thế?” Chị Trần nhìn bàn chân sưng tấy như cái bánh bao của Trình Thư Nghi thì đau lòng hỏi.

“Không sao ạ, em chỉ không cẩn thận bị ngã rồi trật chân thôi.”

Trình Thư Nghi không muốn nói xấu sau lưng người khác, chuyện này cô giải quyết riêng với Khưu Duyệt là được rồi.

“Vậy chúng ta mau thu dọn đồ rồi về thôi, chân của tổng biên tập phải mau đi khám bác sĩ mới được!”

“Đúng thế, bây giờ tôi đi thu dọn đồ đạc ngay đây.”

Thấy chân Trình Thư Nghi bị thương nặng, mọi người cũng không còn tâm trạng chơi tiếp nữa.

Thấy mọi người vì mình mà phải về, Trình Thư Nghi thấy hơi áy náy, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài chơi một chuyến, sao mọi người có thể vì cô mà về như vậy được?

Cô vừa định lên tiếng ngăn cản mọi người thì Cố Mặc Ngôn đã nói trước cô: “Mọi người ở lại đây chơi tiếp đi, tôi đưa tổng biên tập của mọi người đến bệnh viện là được. Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, mọi người cũng đều thức thời không nói nữa, có lẽ Cố tổng muốn nhân cơ hội này theo đuổi tổng biên tập đấy, họ vô tình làm bóng đèn cũng không hay.

Thấy mọi người đều không có ý kiến gì, Cố Mặc Ngôn tạm biệt mọi người xong thì bế Trình Thư Nghi đi cáp treo về.

Anh bế cô đi tìm phòng khám, thấy cô cau mày khi bác sĩ băng bó, anh đưa tay mình ra: “Thư Nghi, nếu em đau thì cắn tay anh đi, nghe nói làm vậy có thể giảm đau.”

Trình Thư Nghi buồn cười đẩy tay Cố Mặc Ngôn ra, dở khóc dở cười bảo: ‘Không cần, vẫn chưa đau tới mức không thể chịu được.”

Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Trình Thư Nghi vẫn rất cảm động trước hành động của Cố Mặc Ngôn. Nếu không để ý chuyện khác thì người đàn ông này thực sự vẫn tốt với cô như trước, không thể bắt bẻ được gì.

Sau khi băng bó xong, Cố Mặc Ngôn nhất quyết không chịu để Trình Thư Nghi tự đi, nhưng Trình Thư Nghi cũng ngượng ngùng không muốn để anh bế mình lần nữa.

Hai người tranh cãi một hồi, cuối cùng cả hai cùng nhượng bộ, Cố Mặc Ngôn cõng cô về khách sạn.

Đi trên con phố yên tĩnh ở một vùng đất xa lạ, cảm nhận được hơi ấm từ lưng Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi cảm thấy tim mình càng lúc càng rung động, khung cảnh này là điều cô đã từng tưởng tượng năm năm trước.

Năm năm trước khi hai người lên kế hoạch cùng đi du lịch, cô đã tưởng tượng Cố Mặc Ngôn sẽ cõng mình đi trên con đường nhỏ ở một đất nước xa lạ như thế này, chậm rãi chiêm ngưỡng khung cảnh chưa từng thấy, giống như những cặp vợ chồng tình cảm khác.

“Cố Mặc Ngôn” Trình Thư Nghi không nhịn được cất lời: “Tôi có thể hỏi anh một câu được không?”

“Câu gì?” Cố Mặc Ngôn vừa nói vừa cẩn thận chú ý tới chân Trình Thư Nghi, sợ mình sơ ý chạm vào làm cô đau.

“Bên cạnh anh có nhiều cô gái tốt như vậy, vì sao lại phải theo đuổi lại tôi?” Trình Thư Nghi nghiêng đầu nhìn vào mắt Cố Mặc Ngôn, trịnh trọng hỏi vấn đề mình đã suy nghĩ rất lâu này.

Cố Mặc Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn Trình Thư Nghi, trong mắt là tình cảm không che giấu: “Thư Nghi, người con gái khác dù tốt đến mấy cũng không phải em, người anh yêu là độc nhất vô nhị trên đời này, người duy nhất có thể khiến anh nằm mơ cũng nhớ đến, em bảo anh phải đi đâu tìm một người khác như em được nữa?”