Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 963



Chương 963

Cố Mặc Ngôn cõng Trình Thư Nghi vội vã đi nhanh về khách sạn, hỏi rõ ràng mọi chuyện: “Làm sao vậy? Sức khoẻ mẹ em có vấn đề gì à?”

“Ừm” Trình Thư Nghi sốt ruột tay chân luống cuống: “Bác sĩ nói bệnh của bà ấy tái phát, cần phẫu thuật ngay lập tức, vậy nên tôi phải mau chóng trở về, bà ấy không thể có chuyện gì được.”

*Thư Nghi, em đừng lo lắng.” Cố Mặc Ngôn cố gắng xoa dịu cảm xúc của Trình Thư Nghi: “Anh bảo Dương Tùng Đức đặt chuyến bay sớm nhất để về ngay, mẹ em nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, em đừng tự khiến mình hoảng loạn trước.”

“Đúng, đúng, bây giờ tôi không thể hoảng loạn được.” Nghe Cố Mặc Ngôn nói thế, Trình Thư Nghi ép mình bình tĩnh lại, sau khi bình tĩnh hơn một chút, cô lấy điện thoại ra gọi về nhà.

Cho dù bây giờ cô bay về cũng phải một thời gian nữa mới tới được bệnh viện, cô phải nhờ Trình Nam Quyền tới bệnh viện chăm sóc trước.

“Tút tút tút…” Điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng không có người bắt máy, tâm trạng Trình Thư Nghi lại trở nên bồn chồn, mau nghe máy đi chứt “Đây là nhà họ Trình, xin hỏi ai vậy ạ?” Cuối cùng cũng có người nghe máy.

“Chị Lý, là tôi đây, anh tôi có ở nhà không?” Nghe thấy người giúp việc trong nhà nghe máy, Trình Thư Nghi vội hỏi tung tích của Trình Nam Quyền.

“Cậu Trình tới nước A công tác rồi ạ, xin hỏi cô chủ có chuyện gì sao? Có cần tôi gọi cho cậu chủ không ạ?” Người giúp việc cung: kính nói.

“Anh tôi ra nước ngoài rồi ưl” Trình Thư Nghi bỗng thấy hơi tuyệt vọng, ngoài Trình Nam Quyền, ở trong nước cô hầu như không biết ai có thể giúp được nữa, bây giờ phải làm thế nào đây?

Lúc này Cố Mặc Ngôn cũng đã đến khách sạn, nghe Trình Thư Nghi nói như vậy, anh quay đầu lại an ủi: “Thư Nghi, em quên còn có anh à? Anh sẽ gọi điện thoại cho người sắp xếp chuyệt bệnh viện, em không cần lo.”

Nghe Cố Mặc Ngôn nói như vậy, cuối cùng Trình Thư Nghi cũng bình tĩnh hơn: “Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi.”

Cố Mặc Ngôn đặt Trình Thư Nghi xuống sô pha trong sảnh khách sạn, dặn dò cô: ‘Bây giờ anh lập tức liên lạc với Dương Tùng Đức đặt vé bay về, em ở đây chờ anh, anh lên lấy hộ chiếu của chúng ta rồi xuống ngay.”

“Được, anh mau đi đi.” Trình Thư Nghi ước gì mình có thể bay về bệnh viện ngay bây giờ.

Cố Mặc Ngôn võ vai Trình Thư Nghi sau đó vội vàng chạy vào thang máy.

Không lâu sau Cố Mặc Ngôn đã đi xuống, anh bế Trình Thư Nghi đi ra ngoài: “Dương Tùng Đức đã chờ ở sân bay rồi, chúng ta mau xuất phát thôi.”

Trên đường đến sân bay, Trình Thư Nghi rất hoảng loạn bất an, tuy lúc trước Tô Ninh Kiều bảo vệ Trình Thu Uyển khiến cô rất buồn, nhưng dù sao cũng là người nuôi nấng mình nhiều năm, nếu bà thật sự xảy ra chuyện gì, cô sẽ không thể chấp nhận nổi Cảm nhận được nỗi sợ hãi của người bên cạnh, Cố Mặc Ngôn đưa tay ra nắm chặt lấy tay Trình Thư Nghi: “Thư Nghi đừng sợ, tin anh, có anh ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Trình Thư Nghi quay đầu cảm kích nhìn Cố Mặc Ngôn, cô cảm thấy anh lúc này làm cho cô cực kỳ ỷ lại và tin tưởng, giống như hồi họ còn ở bên nhau năm đó.

Suốt chặng đường đến sân bay, lòng Trình Thư Nghi như lửa đốt, hai người đi chuyến máy bay sớm nhất trở về. Cố Mặc Ngôn lo cho vết thương ở chân Trình Thư Nghi nên muốn cô nghỉ ngơi trên máy bay một lát, nói răng mọi chuyện đều đã có anh đây rồi.

Nhưng nghĩ đến bây giờ Tô Ninh Kiều đang gặp nguy hiểm, làm sao Trình Thư Nghi có thể nghỉ ngơi được? Trong sự chờ đợi lo lắng, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.

Sau khi xuống máy bay, Trình Thư Nghi không chậm trễ một giây.

nào, vội vàng nhờ Cố Mặc Ngôn đưa mình đến bệnh viện. Sau khi tới phòng bệnh của Tô Ninh Kiều, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Trình Thư Nghi cuối cùng cũng bình tĩnh lại được một chút.