Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 966



Chương 966

“Thư Nghi, mẹ tôi không sao chứ? Bây giờ bà ấy thế nào rồi?”

Trình Thu Uyển giả vờ lo lắng, vội vã tiến lên näm tay Trình Thư Nghi hỏi.

Trình Thư Nghi vô thức muốn hất ra, trải qua nhiêu chuyện như: vậy, sao cô không biết sở dĩ Trình Thu Uyển làm như quan tâm Tô Ninh Kiều chỉ vì muốn diễn trò trước mặt Cố Mặc Ngôn.

Nhưng nghĩ đến lát nữa cô ta sẽ hiến tủy cho Tô Ninh Kiều, Trình Thư Nghi vẫn kiên nhẫn đáp: “Tình hình của bà ấy nguy cấp, cần lập tức phẫu thuật, cô chuẩn bị đi”

“Được được, tôi lúc nào cũng được, chỉ cần mẹ tôi có thể khoẻ lại là được.” Trình Thu Uyển nói trong nước mắt: “Bà ấy là người thân duy nhất của tôi, sao tôi có thể mặc kệ bà ấy được? Bà ấy nhất định không thể có chuyện gì.”

Nói xong, Trình Thu Uyển quay sang nhìn Cố Mặc Ngôn, nhưng anh lại chẳng thèm nhìn cô ta lấy một lần, lúc này toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Trình Thư Nghĩ.

Mặc dù rất không cam lòng, nhưng Trình Thu Uyển cũng chỉ có thể kìm nén. Bây giờ Cố Mặc Ngôn đã không tin cô ta nữa, cô ta phải cứu Tô Ninh Kiều trước, lấy lại được lòng tin của anh rồi tính chuyện khác sau.

Trình Thu Uyển cũng đến rồi, Cố Mặc Ngôn bèn bảo Dương Tùng Đức đi thông báo cho bác sĩ, bảo họ chuẩn bị rút tủy rồi nhanh chóng phẫu thuật cho Tô Ninh Kiều.

Trước lúc gây mê, Trình Thu Uyển kéo tay Trình Thư Nghi ngay trước mặt Cố Mặc Ngôn rồi đáng thương nói: “Thư Nghi, chuyện của năm năm về trước là lỗi của tôi, tôi không nên nghe theo lời dụ dỗ của Cố Thành Vũ, giúp ông ta bắt cóc cô, giờ tôi đã biết lỗi thật rồi, cô tha thứ cho tôi một lần được không?”

Trình Thư Nghi nhìn Cố Mặc Ngôn, cô biết Trình Thu Uyển nói những lời này vốn chẳng phải cho cô nghe, nhưng có vẻ Cố Mặc Ngôn chẳng nghe thấy gì, anh không hề nhìn về phía các cô.

Trình Thư Nghi phải thừa nhận răng khi cô trông thấy Cố Mặc Ngôn làm lơ Trình Thu Uyển như thế, trong lòng cô thấy hơi vui vui. Nếu như Cố Mặc Ngôn thật sự tha thứ cho những chuyện Trình Thu Uyển đã làm với cô năm ấy, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh Trình Thư Nghi rút tay mình ra, cô quay đầu nhìn Trình Thu Uyển rồi nghiêm túc nói: “Chúng ta đừng nhắc đến chuyện năm đó nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu mẹ cô, đợi phẫu thuật xong rồi hãng nói đến những chuyện khác.”

Trình Thu Uyển nắm chặt tay, trên mặt thì vẫn tỏ vẻ lo lắng và nóng ruột: “Đúng vậy, cô nói đúng lắm, chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu mẹ của tôi. Nhưng Thư Nghi, trước lúc tôi rút tủy, cô hãy tha thứ cho sự không hiểu chuyện năm đó của tôi được không? Nếu không, tôi thật sự không yên lòng.”

Tuy ngoài miệng Trình Thu Uyển nói như thế nhưng trong lòng cô ta lại đang mắng Trình Thư Nghi như tát nước. Con khốn này!

Sở dĩ cô ta đồng ý cứu đồ vô dụng Tô Ninh Kiều, chẳng phải là vì muốn Cố Mặc Ngôn nể tình chuyện này mà tha thứ cho cô ta sao? Kết quả Trình Thư Nghi lại không cho cô ta nhắc đến chuyện này, thế cô ta phải chịu cái tội này là vì cái gì chứ!

Không được, nhất định hôm nay cô ta phải khiến Trình Thư Nghi nói tha thứ cho cô ta trước mặt Cố Mặc Ngôn. Chỉ có như thế, sau này cô ta mới có thể lấy cái cớ lần này ra để lấy được sự tha thứ của Cố Mặc Ngôn, bước chân vào sống trong biệt thự của nhà họ Cố thêm lần nữa. Cô ta tuyệt đối sẽ không nhường lại vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Cố cho Trình Thư Nghi một cách dễ dàng như thế đâu!

Trình Thư Nghi nghe thấy Trình Thu Uyển nói như thế thì bỗng thấy khó xử. Nói thật lòng, cô thật sự không thể nói tha thứ cho.

Trình Thu Uyển được, nhưng cô ta cũng sắp rút tủy rồi, nếu như cô còn kiên quyết không mở miệng nữa thì hình như không có tình người lắm.

Lúc Trình Thư Nghi đang không biết phải làm như thế nào thì cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng lên tiếng: “Chuyện này để sau hằng nói, em nên phối hợp với bác sĩ đi rút tủy trước đi.”