Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 971



Chương 971

“Thư Nghi, chúng ta…” Cố Mặc Ngôn còn muốn nói gì đó nhưng lúc này tiếng nói mớ của Tô Ninh Kiều lại vang lên lân nữa.

*Thu Uyển… Thu Uyển… Thu Uyển… tới thăm mẹ đi con… Thu Uyển…”

Cố Mặc Ngôn quay đầu nhìn Tô Ninh Kiều đang nằm trên giường bệnh, rồi lại thấy được sự đau lòng chợt xuất hiện trên gương mặt của Trình Thư Nghi, anh nhanh chóng hiểu được nỗi ấm ức của cô đến từ đâu rồi.

Cố Mặc Ngôn vươn tay nắm lấy tay của Trình Thư Nghi rồi đau lòng nói: “Thư Nghi, em cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao thì Trình Thu Uyển cũng là con gái ruột của bà ấy, bà ấy nhớ cô ấy đến nhiều hơn một chút cũng là điều dễ hiểu thôi, em đừng để trong lòng.”

Trình Thư Nghi nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói như thế thì hốc mắt lại ươn ướt. Đúng vậy, Trình Thu Uyển mới là con gái ruột của bà, mẹ thương nhớ con gái của mình là việc đương nhiên, đối với Tô Ninh Kiều cô cũng chỉ là một đứa con gái nuôi, không quan trọng bằng Trình Thu Uyển cũng là điều tất nhiên, có gì đâu mà đau lòng chứ.

Cố Mặc Ngôn thấy phản ứng này của Trình Thư Nghi thì cũng nhận ra mình lỡ lời, anh nghĩ thâm ước gì có thể tát cho mình hai cái, anh nói những lời ấy làm gì chứ, chẳng phải là khiến Trình Thư Nghi càng thêm đau lòng sao?

Cố Mặc Ngôn không cầm lòng được, anh dịu dàng ôm cô vào.

lòng rồi an ủi cô: “Không sao đâu Thư Nghi, không sao đâu, em còn có anh mà, dù là bất cứ lúc nào anh cũng luôn ở bên em, tuyệt đối sẽ không để em một mình đâu.”

Trong thời gian bắt đầu theo đuổi lại Trình Thư Nghi, Cố Mặc.

Ngôn đã không ít lần nói ra những lời đường mật như thế, nhưng cô lại thấy không có câu nói nào khiến cô cảm động giống như: hôm nay, chắc là so với những ngày qua thì hiện giờ cô đang rất cần cảm giác được coi trọng này.

Trình Thư Nghi cuộn mình trong lòng Cố Mặc Ngôn, nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống như mưa, nhưng nỗi xót xa trong lòng bỗng giảm đi rất nhiều. Đợi sau Trình Thư Nghi ổn định lại tâm trạng của mình, cô mới ý thức được tư thế bây giờ giữa hai người mập mờ cỡ nào.

Trình Thư Nghi thoát khỏi vòng tay của Cố Mặc Ngôn, cô hơi đỏ.

mặt: “Anh ra ngoài cũng nhiều ngày rồi, nhất định là có rất nhiều việc cần phải giải quyết, một mình tôi ở lại đây được rồi, anh về lo chuyện của công ty đi.”

Nhưng lúc này sao Cố Mặc Ngôn có thể yên tâm để cô ở lại bệnh viện một mình được: “Chuyện của công ty nói sau đi, để em ở lại đây một mình anh thấy không yên tâm, ở bên cạnh em anh cũng thấy yên tâm được phần nào”

“Không cần đâu.” Trình Thư Nghi nghe mấy câu này xong thì mặt càng đỏ hơn: “Bây giờ anh ở lại đây cũng không giúp được.

gì, một mình tôi cũng có thể lo liệu được, anh không cần lo lắng đâu.

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, tôi thật sự làm được mà, anh mau về làm việc của mình đi.”

Cố Mặc Ngôn thấy Trình Thư Nghi kiên quyết như thế thì lại nhớ tới trước đó quả thật Dương Tùng Đức đang sốt sắng thúc giục anh trong điện thoại, thế là anh cũng không kiên trì nữa: “Được rồi, vậy anh về công ty trước, nếu như có chuyện gì, em nhất định phải nhanh chóng gọi điện thoại cho anh đấy, anh sẽ đến ngay.”

“Tôi biết rồi.” Trình Thư Nghi cảm kích gật đầu: “Anh đi nhanh đi.”

“Gó chuyện nhất định phải gọi điện thoại cho anh.” Cố Mặc Ngôn lại không yên tâm căn dặn Trình Thư Nghi thêm một câu nữa, sau đó anh mới lưu luyến rời khỏi phòng bệnh.