Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 974



Chương 974

“Trình Thu Uyển, nếu như cô muốn gặp Cố Mặc Ngôn thì cô tự đi tìm anh ta đi, bây giờ tôi và anh ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa, tôi cũng không có khả năng quyết định anh ta có tha thứ cho cô hay không.”

Trình Thư Nghi lạnh lùng nói xong câu đó với Trình Thu Uyển thì liền cầm điện thoại ở bên cạnh lên rồi rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Trình Thư Nghi rời khỏi bệnh viện, cô bắt xe quay về nhà họ Trình, mấy hôm nay cô thật sự sức cùng lực kiệt rồi, cơ thể mệt nhoài, cần phải về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một lúc, nếu không cô thật sự sợ rằng cảm xúc của mình sẽ sụp đổ mất.

Lúc Trình Thư Nghi quay về nhà, cô phát hiện ra Trình Nam Quyền đi công tác vẫn chưa về, còn Manh Bảo cũng chưa tan học, sau khi chào hỏi người làm trong nhà xong cô đi thẳng lên trên tầng về phòng của mình ngủ. Lúc này, ngoài nghỉ ngơi ngủ một giấc thật ngon ra, cô cũng không còn dư tinh thần và sức.

lực nghĩ đến bất kỳ chuyện khác nữa Đã rất nhiều ngày cô không được ngủ một giấc thật ngon rồi, Trình Thư Nghi ngủ rất sâu giấc, trong lúc ngủ thậm chí cô còn không mộng mị gì hết. Đợi đến khi cô ngủ dậy thì thấy trời bên ngoài đã tối rồi.

Trình Thư Nghi dụi mắt rồi ngồi dậy, cô ngửi thấy mùi cháo từ dưới tầng bay lên, quẩn quanh đầu mũi, khiến cái bụng của cô sôi lên ùng ục.

Không lẽ anh trai về rồi sao? Trình Thư Nghi nghĩ vậy bèn thay quần áo rồi xuống dưới tầng, cô bất ngờ phát hiện ra người đang nấu ăn trong phòng bếp không phải là Trình Nam Quyên mà là con trai yêu của cô, Manh Bảo.

“Manh Bảo, con đang làm gì đấy?” Trình Thư Nghi đi đến cửa phòng bếp, cô nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đang đứng trên chiếc ghế nhỏ rồi nghiêm túc khuấy cháo ở trong nồi dưới sự giúp đỡ của người làm.

*Mẹ dậy rồi ạ!” Manh Bảo trông thấy Trình Thư Nghi thì mừng rỡ nhảy từ trên ghế xuống: “Mẹ ơi, mẹ ngủ ngon không ạ? Mấy hôm nay mẹ đã đi đâu vậy?”

Trình Thư Nghi bế Manh Bảo lên, cô chọc tay vào gương mặt nhỏ của cậu bé rồi cưng chiều nói: “Có một người bà bị bệnh nên mẹ vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc cho bà ấy, mấy hôm nay con sống có tốt không?”

Kể từ khi bọn họ về nước cho đến nay, Trình Thư Nghi vẫn chưa dẫn Manh Bảo đi thăm Tô Ninh Kiều, một mặt là vì cô sợ Cố Mặc.

Ngôn biết được giữa hai người họ còn có một đứa con, mặt khác là vì một lý do mà chính cô cũng không nói ra được. Chỉ cần nhớ đến trong mắt Tô Ninh Kiều chỉ có Trình Thu Uyển, cô lại không muốn bà biết đến sự tồn tại của Manh Bảo lắm.

“Vậy bà khỏi bệnh chưa ạ?” Manh Bảo mở to đôi mắt hỏi.

“Ừ”” Trình Thư Nghi mỉm cười chạm lên trán của cậu bé: “Bà khỏi bệnh rồi, con có thể nói cho mẹ biết con đang nấu món gì không?”

“Gon đang nấu cháo cho mẹ ăn đấy ạ.” Manh Bảo trượt xuống người Trình Thư Nghĩ, cậu bé chạy lại bếp, nghiêm túc nhìn cái nồi rồi nói: “Dì nói cháo này rất tốt cho sức khỏe, con nghĩ sau khi mẹ ngủ dậy chắc hẳn sẽ đói, thế nên con mới bảo dì dạy con nấu cháo cho mẹ ăn.”

Thì ra là ậy, Trình Thư Nghi thấy con trai yêu của mình quan tâm đến mình như thế thì cảm thấy rất ấm áp, nỗi buồn trước đó do.

Tô Ninh Kiều và Trình Thu Uyển gây ra biến mất ngay lập tức Trình Thư Nghi đi đến bên cạnh Manh Bảo, cô mở nắp nồi lên, nhìn cháo sôi sùng sục rồi nói: “Xem ra cháo Manh Bảo nấu cho mẹ có thể ăn được rồi, Manh Bảo lấy cho mẹ hai cái bát được không? Mẹ muốn thử xem cháo Manh Bảo nấu cho mẹ có ngon không”

“Vâng ạ.” Manh Bảo phấn kích vô cùng, cậu bé chạy trên đôi chân ngắn ngủn đến tủ lấy bát.

Người giúp việc tắt bếp rồi lễ phép nói với Trình Thư Nghi: “Cô chủ, cô và cậu chủ nhỏ lại bàn ăn đợi đi, tôi ïy xong sẽ mang ra cho hai người.”