Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 996



Chương 996

Nghe vậy, Trình Thư Nghi không kìm được siết chặt tay, hô hấp trở nên nặng nề, đôi môi hơi run rẩy. Không ai có thể nghe thấy người khác sỉ nhục mình như vậy mà vẫn có thể nằm yên làm thỉnh được. Cô cảm thấy trong lòng như có ngọn núi lửa sắp phun trào đến nơi.

Nhưng Trình Thu Uyển đang nói hăng quá nên không chú ý đến những hành động nhỏ này của Trình Thư Nghi: “Xem ra năm năm ở nước ngoài cô cũng ngủ với không ít đàn ông nhỉ? Cô nói xem, người lắng lơ như cô làm sao xứng với Cố Mặc Ngôn được!”

Nghe những lời nói khó nghe này của Trình Thu Uyển, Hà Kim Minh thật sự muốn kéo cô ta ra ngoài, nhưng lại sợ như thế sẽ làm hỏng kế hoạch của Trình Thư Nghi nên chỉ có thể nằm chặt tay im lặng nhắn nhịn.

Trình Thu Uyển càng nói vẻ mặt càng kích động: “Chỉ có tôi là một lòng một dạ với Cố Mặc Ngôn thôi, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ thích một người đàn ông, ngoài anh ấy ra, tôi chưa bao giờ nhìn người đàn ông nào khác. Chỉ có tôi mới xứng là mợ Cố của anh ấy, mới xứng là nữ chủ nhân của tập đoàn Cố Thị. Con đàn bà khốn nạn như cô là cái thá gì mà cũng dám giành với tôi!”

“Đủ rồi đấy Trình Thu Uyển! Cô im miệng cho tôi!” Thật sự không nghe nổi nữa, Trình Thư Nghi ngồi bật dậy từ ghế sofa: “Cô thử nói thêm một câu sỉ nhục tôi nữa xem!”

“ÁI” Thấy Trình Thư Nghi tỉnh lại, Trình Thu Uyển sợ tới mức vội vàng điều khiển xe lăn lùi về phía sau: “Sao cô lại tỉnh, chẳng phải cô đã ngất rồi sao?”

“Xin lỗi nhé, không khiến cô được như ý muốn rồi.” Trình Thư: Nghỉ căm hận nhìn chằm chằm Trình Thư Nghi, nghiến răng gắn từng chữ.

“Hà Kim Minh, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Chẳng phải anh xác nhận cô ta đã ngất rồi sao?” Trình Thu Uyển quay đầu lại hét lên với Hà Kim Minh: “Anh còn ngây ra đó làm gì, mau giữ cô ta lại đi!”

Hà Kim Minh nghe thấy lời này của Trình Thu Uyển thì bật cười, đứng yên không di chuyển.

“Mau lên đi chứ, anh làm gì vậy?” Không nhìn thấy vẻ mặt của Hà Kim Minh, Trình Thu Uyển hốt hoảng giục anh ta, vừa nói vừa đẩy xe lăn ra sau, như thể Trình Thư Nghi là ôn thần vâ.

Nếu ở trạng thái bình thường, Trình Thu Uyển sẽ không sợ Trình Thư Nghi như thế. Dù sao ở trong lòng cô ta, Trình Thư Nghi là một kẻ ngốc không có tâm tư gì, sẽ chỉ bị cô ta đùa giốn thôi. Sợ cô ư? Đúng là nực cười.

Nhưng vừa rồi cô ta cứ ngỡ Trình Thư Nghi đã ngất, bây giờ thấy cô đột nhiên tỉnh lại, còn nghiêm nghị với mình như thế, hiệu quả này có thể so sánh với xác chết sống dậy, cô ta không hoảng sợ: mới là lạ.

Thấy Hà Kim Minh vẫn không có động tĩnh gì, Trình Thu Uyển quay đầu nhìn anh ta thì thấy anh ta đang nhìn mình với vẻ bốn cợt, khoé miệng còn nở nụ cười không rõ ý gì.

Không đúng, không đúng! Vẻ mặt này của Hà Kim Minh là thế nào, chẳng lẽ? Cuối cùng Trình Thu Uyển cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ta đẩy xe lăn muốn quay người đi về phía cửa.

Nhưng vừa di chuyển, cô ta lại thấy đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhữn, không còn chút sức nào.

Chuyện gì thế này? Trong lòng Trình Thu Uyển hoảng hốt, cô ta hét lên với Hà Kim Minh và Trình Thư Nghi: “Các người đã làm gì tôi?! Tại sao tôi “Tại sao cô lại thấy chóng mặt, hơn nữa toàn thân còn không có chút sức nào đúng không?” Trình Thư Nghi nói tiếp lời của cô ta, đứng dậy khỏi ghế sofa.

“Sao!? Chỉ cho cô bỏ thuốc người khác chứ không cho người khác bỏ thuốc cô à? Nhưng cô yên tâm, tôi không ác độc như cô đâu, loại thuốc này sẽ chỉ khiến toàn thân cô không có sức thôi, không nguy hiểm đến tính mạng. Dù sao…”

Giọng điệu Trình Thư Nghi trở nên nghiêm túc hơn, khóe mắt đầu mày đầy lạnh lùng: “Có một số việc, tôi muốn nghe chính miệng cô nói!”

Mình bị bỏ thuốc ư? Biết tin này xong, Trình Thu Uyển hơi luống cuống tay chân. Sao có thể thế được? Bị bỏ thuốc lúc nào, sao cô ta hoàn toàn không nhận ra chứ?