Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi

Chương 23: Bệnh tự luyến.



Giang Quân đưa Khiết Tâm đến khu vui chơi bậc nhất thành phố, công việc tuy bận anh vẫn có thời gian dành cho người mình thích. Khu đó cách đây không xa, đi ngang qua trường tiểu học cô vừa rời đi cách đây không lâu.

"Khiết Tâm, em thích chơi trò gì nhất?"

Quan san khuôn mặt của cô, Giang Quân dò hỏi. Cô cứ thất thần nghĩ ngợi gì đó không trả lời câu hỏi của anh,

Khiết Tâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Gió mát quá."

Khiết Tâm có thói quen hay mở cửa kính mỗi khi lái xe, gió lạnh lùa vào người khiến cô tỉnh táo hơn. Bao nhiêu muộn phiền theo gió mang đi hết để lại niềm vui trong lòng. Bấy giờ cô lướt qua Gia Huy đi bộ từ trong trường tiểu học ra, cô định tránh né anh nhưng lại nhận ra sao mình phải né.

Cứ ngang nhiên nhìn ra ngó lơ người đó, Gia Huy vừa lúc ngẩng đầu thấy chiếc xe quen thuộc. Ánh mắt dừng lại trên người cô, bình thường xe thuộc quyền sở hữu của riêng Khiết Tâm, ai lại được vinh dự lái xe cho cô..

"Khiết Tâm, em có nghe anh nói gì không?"

"Dạ, anh nói gì cơ, chăm chú quá em không để ý." Khiết Tâm chớp chớp mắt to tròn, đúng lúc điện thoại rung lên có tin nhắn gửi tới.

Cô nhanh chóng mở xem là ai, thì ra là Hà Thư, mới đó lại nhớ cô rồi. Vậy mà khi đọc tin nhắn, một câu cũng không đề cập đến cô. Nói muốn đến đây ăn sinh nhật còn lí do khác là gặp mặt cái anh chàng bên cạnh cô đây.

Chợt nghĩ ra trò vui, Khiết Tâm vào máy ảnh giơ lên cao chụp mình và Giang Quân một tấm rõ đẹp, sắc nét gửi ngay cho Hà Thư..

Như dự đoán, Hà Thư gọi đến cả trăm cuộc không ngơi tay, còn gửi cả tin nhắn dài đằng đăng. Chắc do mỏi tay, cô nàng dùng voice nói cho dễ, không nghĩ đến mình mở loa to giọng Hà Thư oang oang truyền ra.

"Khiết Tâm, tiểu tổ tông nhà cậu sao được ngồi chung xe với anh Giang Quân, ngay cả mình cũng không liều lĩnh như cậu." Hà Thư uất ức vô cùng, nghĩ đến những việc mình làm bao nhiều ngày qua ngay cả một cái nhìn Giang Quân cũng không cho cô.



Hà Thư đau lòng voice tiếp gửi cho Khiết Tâm bằng giọng cực kỳ ganh tị.

"Huhu.. ghét cậu quá, tại sao ông trời bất công với tớ thế chứ?"

Khiết Tâm rùng hết cả mình, mở bé tiếng lại chính cô cũng giật mình không nghĩ đến Hà Thư nói à không đúng hơn là hét qua điện thoại. Tắt luôn nguồn nhét vào túi không quan tâm đến nó nữa...

"Bạn em à? Giọng hình như có hơi quen thì phải."

Giang Quân không nhớ ra mình đã nghe ở đâu rồi, đợi đến khi Khiết Tâm nói ra cái tên bán đứng bạn thân bên kia

Hà Thư hắt xì liên tục vài cái không ngừng.

"Ài da.. cậu cứ hét cho lắm vô, ra ngoài ăn mặc mỏng manh có ngày chết vì ốm."

Cô bạn làu bàu bên tai, Hà Thư nhịn không được kéo vali dưới gầm giường lôi hết quần áo ra gấp nhét vào trong.

Chỉ cần nghĩ đến anh Giang Quân, Hà Thư quên khuấy luôn việc ba mẹ cấm cản.

"Ây, cậu làm gì thế, sao thu dọn hết đồ đạc." Mộc Điền giữ bộ quần áo Hà Thư cầm trên tay lôi về phía mình, cô ấy chẳng để tâm lại lấy bộ khác gấp tiếp.

"Mình phải về xem bạn trai."

"Bạn trai? Ai bạn trai cậu tớ chẳng biết gì hết vậy."



Hà Thư xì một tiếng khinh khỉnh nói: "Cậu thì biết gì chứ, anh Giang Quân đang ở đó đi với Khiết Tâm, tớ phải về cho câu ta một trận nhớ đời."

"Cậu cười cái gì?"

"Cười cậu chứ sao, bộ hết việc để làm về chỉ để mắng Khiết Tâm. Cậu ấy không đánh trả cậu là may lắm rồi, còn đòi đánh cậu ấy." Ai cũng biết Khiết Tâm thế nào, cô ấy mà đòi đánh người, người đó bị thương tích nhập viện là còn nhẹ..

Hà Thư có hơi run run, ngưng lại việc gấp quần áo: "Ờ, tớ không dám đánh đâu, tớ về đó xem bạn trai thôi."

"Thôi đi đồ thần kinh, cậu đúng là bị mê hoặc hết nói nổi rồi. Cửa đằng kia mời cậu đi ngay và luôn dùm."

Mộc Điền lắc đầu về phía giường mình nằm chẳng để tâm đến con người thần kinh này nữa. Cô chịu chết hết lời để cản được cái bệnh tùy hứng của nó rồi.

"Này cậu phũ mình thế Mộc Điền, phải nghĩ cách cho mình đi chứ, sao lại mặc kệ thế?"

"Còn nói gì nữa, cậu tự đi cầm cái gương soi cái mặt mình xem. Trông không khác gì bà cô già hay ghen, suốt ngày để ý mấy việc không đâu."

Như lời Mộc Điền nói, Hà Thư lục tìm đầu giường ra chiếc gương tròn nhìn khuôn mặt mình phản chiếu. Nụ cười tươi rói, tay vuốt nhẹ làn da láng mịn trắng nõn tự cảm thán bản thân.

"Ai mà đẹp vậy kìa, có chỗ nào giống bà cô già đâu."

"..." Mộc Điền xin rút lui không nói thêm lời nào nữa trùm chăn đi ngủ. Đây chẳng phải họ hàng nhà Khiết Tâm, chơi chung mắc bệnh tự luyến y như nhau. Ai vô phước lắm lắm luôn mới có thể yêu được hai con người tùy hứng này.

"È, làm gì đi ngủ rồi, cậu mau dậy tìm cách giải quyết cho mình đi chứ, ơ hay nhỉ."

"Xem ra cậu mắc bệnh tự luyến không hề nhẹ, đi tìm bác sĩ đi tớ chịu.