Khiết Tâm quay đầu nhìn Gia Huy, mặt mũi anh đen sì nhìn trông rất buồn cười. Trước khuôn mặt chẳng để tâm, bình tĩnh khom người rửa tay của cô, Gia Huy tức nổ đom đóm mắt kéo cô trốn vào phòng vệ sinh cuối cùng.
Cô ú ở không thành lời bị anh áp sát vào tường, miệng bịt chặt..
"Một mình chú trốn được rồi lại kéo con vào chung làm gì."
Khiết Tâm rất thích dồn người khác vào đường cùng, nhất là người đàn ông trước mắt cô đây. Trông anh thế này nhịn không được cười khục khặc tiếp tục nói.
"Cháu là con gái nhé, nam nữ thụ thụ bất thân."
Bất thân cái gì Gia Huy căn bản không quan tâm, đường chết ngay trước mắt anh không ngốc đến thế. Để người ta thấy anh trong cảnh này, có thể báo ngày sẽ đăng với tiêu đề "Con trai một của Đàm gia bắt gặp cảnh chui vào nhà vệ sinh nữ, là một người cực kỳ biến thái." Dù biết Đàm gia có tiếng, lại còn đăng tin nói xấu anh chỗ đó chắc chăn không muốn sống nữa.
Bộp..
"Cậu đánh rơi lọ bịch giấy của tớ rồi."
Một cô gái nói với cô gái đang chùi son bên cạnh, vừa quơ tay phải bịch giấy khiến nó bay ra sau. Dừng trước cửa nhà vệ sinh cuối cùng, tiếng động bé như thế nhưng mọi người đều nghe rất rõ. Đặc biệt là ai người đang đứng sát nhau bên trong căn phòng..
Cô gái kia cất thỏi son vào túi, đi xuống nhà vệ sinh gần cuối. Vuốt nhẹ phần váy ngắn ngủn ngồi xuống, tay vừa chạm vào bịch giấy.. Hai mắt bất ngờ mở to, há hốc miệng nhìn thấy ống quần một người đàn ông.
"Chú.."
Cô gái kia nghĩ rằng mình nhìn lầm bèn lắc lắc đầu, dụi mắt vài cái mở ra xem thì chẳng thấy ai. Chỉ thấy hai chân cô gái run run, không thấy có động tĩnh gì nữa Khiết Tâm mới thì thào ái oán.
"Chú nặng thế, cháu mỏi lăm rồi."
Khiết Tâm hai tay bế một người đàn ông cao một mét tám lăm, nặng bảy mươi cân. Trong khi đó cô cao mét bảy mươi chỉ nặng có năm mươi cân. Chênh lệch nhiều như thế mà chú vẫn bắt cô bế mình lên, chỉ để giữ cái mặt mũi.
Gia Huy nhăn mày, không thấy tiếng nói nữa mới xuống khỏi người cô. Khiết Tâm bủn rủn tay chân ngồi xuống bồn vệ sinh thở hồng hộc, lẩm bẩm ái oán.
"Chú ăn gì nặng như lợn vậy? Đúng là họ nhà lợn mà."
Gia Huy không nói câu nào mở cửa xông ra, không ngờ bắt gắp Á Lệ đi vào. May mắn chui lẹ vào trong trốn, Khiết Tâm thấy lạ chưa mở miệng hỏi đã bị chặn lại.
"Im lặng."
Á Lệ nghe điện thoại từ trợ lí gọi đến, còn chưa mở miệng đã thấy bên kia lớn giọng.
"Chị đi đâu giờ này còn chưa có mặt trong buổi chụp hình nữa, ông Levin đang tức lắm đấy. Còn nói chị mắc bệnh ngôi sao muốn đến giờ nào cũng được, chẳng coi ai ra gì."
Á Lệ cười khổ, nhìn khuôn mặt mình qua gương dặm lại chút son phấn nói qua bên kia.
"Chị đến ngay đây, có chút việc cần giải quyết giờ mới đến được."
"Được, chị đến nhanh lên. Ông ta nổi cáu sắp đòi hủy đến nơi rồi."
Trong giới này tên tuổi Á Lệ cũng gọi là nổi, các hãng thời trang nổi tiếng có tầm ảnh hưởng dù nhỏ tới lớn vẫn phải đặt lịch trước ba tháng trời mới có thể mời được cô về làm người mẫu thương hiệu cho họ. Còn hãng Daily này thì khác, chẳng hiểu sao Á Lệ lại chọn.
Ở đây làm tuy tiền cao, so với mấy hãng ở nước ngoài vẫn kém một chút. Trợ lý có nghe phong phanh về câu chuyện tình yêu của Á Lệ nhưng không rõ lắm. Người ngoài đâu rõ bằng người trong cuộc.. Cô trợ lý thở dài quay trở vào, dùng hết các kỹ năng xử lý tình huống nói với ông Levin.
Tiếng bàn tán có vẻ sôi nổi, trợ lý vừa đặt chân vào cửa đã bị đem lên bàn chông mắng một trận té tát. Cúi gằm mặt không dám nói thêm một câu nào, chỉ sợ chọc tức người ta sẽ có chuyện không hay xảy ra.
"Á Lệ chị đến rồi."
Vừa thấy Á Lệ, cô trợ lý mừng như vớ được vàng chạy ra đón tiếp. Người đích thân mời Á Lệ vừa còn mắng cô xối xả, mới đó đã bày ra vẻ mặt khác nhiệt tình mời cô ngồi xuống.
"Cô Á, rất vui được gặp cô."
Trợ lý một bên chỉ có thế há hốc miệng, hai mắt trợn tròn nhìn thái độ của lão ta. Cái bộ dạng này đang xuýt xoa nhìn Á Lệ bằng ánh mắt có nhiều hàm ý.
"Bắt đầu được chưa?"
"Ngudi dau, mau dua co A di trang diem."
Trợ lý theo sau Á Lệ vào phòng trang điểm, trông cô thoáng nét buồn không khỏi tò mò dò hỏi: "Sao trông chị buồn thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi ạ?"
"Không có gì, em đi lấy cho chị một tách cafe."
Mỗi khi buồn Á Lệ thường uống cafe, nó đã trở thành thói quen của cô trong mười năm trở lại đây. Trợ lý có cấm cũng không được, trước mặt nói không sau lưng lại trái lời tự pha uống.
Dường như biết trợ lý sẽ nói gì tiếp theo, Á Lệ trực tiếp cắt ngang lời.
"Mỗi lần tâm trạng không ổn cafe là thứ giúp chị ổn định tinh thần."
Trợ lý miễn cưỡng đi mua cafe cho cô dù không muốn, tính tình Á Lệ cô rõ hơn ai hết..