Nhân vật chính của bữa tiệc bước lên trước sự cổ vũ của mọi người. Khiết Tâm nở nụ cười tươi rói cúi đầu chào hỏi, khoảng hai phút sau.
Bầu không khí trong sân vườn trở lên náo nhiệt hẳn, cô gái mặc váy dài qua gối biểu diễn tiết mục múa. Cô xoay mình đi nhiều hướng, tung làn váy đỏ bay phấp phới.
Ai cũng mở mắt nhìn theo đầy cảm thán, riêng một góc Gia Huy đứng. Anh cầm ly rượu vang phục vụ đưa uống cạn sạch. Tâm trạng nặng nề vô cùng, nhưng mãi đứng dưới bóng cây nên Khiết Tâm không thể thấy được.
Tâm trạng Khiết Tâm cứ như rơi xuống hầm băng vậy, cô luôn cảm thấy bản thân vô cùng tốt. Chẳng có gì có thế đem ra so sánh với bản thân mình, chính vì thế cô mới tự tạo cho mình một con đường riêng không va chạm ai cá..
Ánh mắt cô lướt một vòng, không thôi tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng chỉ thấy một chàng trai khuôn mặt tuấn tú đáng nhìn cô mỉm cười. Giang Quân giơ ngón like lên, nói bằng khẩu hình miệng.
"Hôm nay em đẹp lắm."
Nụ cười trên môi Khiết Tâm hơi cứng lại, không hề thấy vui vẻ gì. Vài giây sau mới miễn cưỡng nở một nụ cười với anh coi như đã nghe thấy lời khen.
"Đẹp quá, không ngờ con bé xinh đến vậy, tôi thấy thích con bé rồi nhé."
"Không biết ai có phước phần được nó để ý tới, chắc người đó phải có tài, kiếp trước ăn ở tốt đức lắm mới có được sự chú ý từ nó."
Một người đàn ông khác chen miệng vào khen ngợi hết lời, bọn họ tranh nhau buông lời nhận xét. Không quên thúc dục con trai lát nữa đến làm quen, được Khiết Tâm chú ý tới thì cuộc sống ở Hà Thành này trong tương lai lại càng dễ đi.
Họ đoán Khiết Tâm chính là người nhìn đẹp thì mê, biết trước sẽ có lợi như thế mới kéo theo đám con trai của mấy bà tình nhân đi cùng. Đơn giản họ đâu biết Khiết Tâm đã có người trong lòng, ngược lại cô rất ghét những người đến làm quen cô chỉ vì cô mang họ Hứa.
"Cô Hứa, tôi có được vinh dự uống với cô một ly không?"
Đột nhiên có giọng nói nam tính vang lên chất giọng này mang chút tà mị ghét bên tai. Khiết Tâm bất giác nhích sang một bên cách xa, vì phép lịch sự cô gật đầu.
"Cạn ly."
"Khoan đã." Chàng thanh niên kia ngăn cản ly rượu cách miệng cô năm xăng ti mét.
Lại nói: "Rượu này tuy ngon nhưng còn thiếu một hương vị đặc biệt."
Cô nhìn anh ta có hơi không hiểu câu nói này, trước đến nay có loại rượu nào cần thêm hương vị đặc biệt như lời người kia nói.
Cậu ta nhìn cô, vui như mở cờ trong bụng nghĩ rằng sắp câu được một con rùa vàng. Kinh nghiệm năm năm tán gái, có ai vượt qua khỏi tầm ngắm của cậu ta. Nhiều đứa ngu ngốc lắm nên giường chơi đã xong thì bỏ, cô gái này không những xinh còn có gia thế hiển hách. Chỉ cần cưới cô ta làm vợ, nửa đời sau hưởng thụ đúng là sướng rơn
ca ngudi..
Với nhan sắc đẹp trai này, cậu ta không tin sẽ không chiếm được trái tim của Khiết Tâm.
"Trông em rất xinh, anh muốn mời em một bữa cơm không biết ý kiến em thế nào?"
Khiết Tâm gượng cười, muốn nói tiếng từ chối lại bị anh ta cắt ngang, Đổng Trác ôm trái tim thì thào như rất đau lòng.
"Thật tiếc nếu anh bị một quý cô xinh đẹp từ chối."
Từ bé đến lớn, Khiết Tâm gặp qua rất nhiều người đàn ông già có trẻ có, còn người mặt dày như anh chàng này thì đây là lần đầu tiên. Càng mồi chài càng lộ rõ bản chất đê tiện, ở lại chỉ thêm chướng mắt.
"Xin lỗi, tôi rất bận không có thời gian ra ngoài, thật tiếc phải từ chối anh rồi."
Cô định quay người rời đi ai ngờ Đổng Trác không biết chữ chết viết thế nào, kéo tay cô lại, do quá bất ngờ không kịp để ý liền ngã vào vòng tay người đàn ông. Đổng Trác bắt trọn thời cơ ôm chặt thiếu nữ vào lòng, vì họ đứng ở một chỗ ít người nên chẳng ai thấy.
Toàn thân Khiết Tâm cứng đờ, quên cả phản kháng, ba giây sau một nắm đấm thẳng vào mặt Đổng Trác. Giang Quân kéo cô về phía mình, sắc mặt lạnh lẽo.
"Mày là ai dám đánh tao?"
Đổng Trác lau vệt máu trên khóe miệng, ngẩng đầu trừng lớn người đàn ông lạ mặt dám ra tay đánh hắn.
"Khốn kiếp, ai cho mày động tay động chân với cô ấy."
Từ xa thấy Khiết Tâm đứng ở đây, Giang Quân định đi đến liền bị Hà Thư bắt chuyện. Lúc quay ra thấy cảnh này lao đến không kịp suy nghĩ đã ra tay, đánh cũng đánh rồi Giang Quân không sợ mấy.
Nhìn Khiết Tâm ở sau, Giang Quân kiểm tra người cô xem có bị gì không, lo lắng hỏi:
"Em có sao không?"
Khiết Tâm lắc đầu, mãi sau mới lên tiếng.
"Anh đừng thế nữa, em không muốn có chuyện đâu..."
Đổng Trác không chịu thua, định đánh trả một nắm đấm cho tên không biết điều này.. Ngay tức khắc anh ta bị vệ sĩ của ba mình cản lại.
"Đổng Trác con lại gây ra chuyện gì rồi."
Ông Đổng quát lớn, ông có bẽ mặt nhưng đứng ngay bên cạnh ông Hứa chẳng có gan mà trách móc người khác.
Nên đổ hết tội lỗi lên đầu con trai.
Thì ra tên là Đổng Trác, cái tên vừa hay nói rõ bản chất của hắn..
Cố kiềm nén cơn tức, ông ta hạ giọng:
"Mau xin lỗi cô Hứa đi, con đúng là cái đứa đáng ăn đòn."
Đống Trác không phục, muốn nói lời giải oan cho mình nhưng sắc mặt ba không tốt. Bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đánh mình như lời vừa nói, Đống Trác không cam tâm.