Bất chợt, anh hét lớn, những người xung quanh như hiểu ý của anh rồi cũng nhập vai hợp tác khiến chân Tăng Gia Hân khựng lại.
“Gia Hân, anh đau quá!”
Sau đó, Tề Triết ngã gục xuống nền đất.
Tăng Gia Hân quay lại, thấy anh đang nằm trên sàn nhà lạnh giá.
Không kìm được mình, cô chạy lại, ném chiếc túi đang cầm trên tay qua một bên rồi vỗ vỗ má anh.
Không biết vì sao nước mắt cô rơi.
Cô đã dặn lòng không quan tâm anh nữa nhưng cớ sao cứ ở bên anh cô lại mất kiểm soát như thế này! Cứ hễ biết rằng anh gặp chuyện thì cô đều đớn đau thấu buốt xương tủy.
Giống như lúc này, biết thứ trong chiếc túi kia quan trọng, ấy thế mà cô lại không một chút đoái hoài, điều cô quan tâm lúc này là anh, là chàng trai cô chờ mong hơn 20 năm nay, là chàng trai tên Tề Triết.
Thấy cô khóc, anh cũng không kìm được bản thân.
Anh bật dậy, lấy tay lau nước mắt cô
“Sao em lại khóc? Anh chỉ giỡn một xíu thôi mà!”
Nghe đến đây, Tăng Gia Hân càng bực mình, may mắn chỗ này không mấy người, chỉ là những người thân quen, nếu không thì cô ngại chết mất.
Nhưng cô không hiểu vì sao tâm tư cô lại rối bời như thế.
Cô không còn kiểm soát được bản thân.
Cô chợt ôm anh vào lòng khiến anh ngây người nhưng rồi anh cũng hợp tác.
Anh xoa xoa đầu cô, vỗ về cô để cô nín khóc.
Lúc này, cô chẳng còn muốn quan tâm gì nữa, cô chỉ muốn ôm anh, giữ anh thật chặt.
Mặc dù cô cảm thấy bản thân quá ích kỷ.
Từ nhỏ đến lớn lúc nào cô cũng chỉ muốn anh thuộc về cô.
Chắc hẳn, vì lí do đó mà anh không hề đoái hoài đến cô.
Cô biết bây giờ anh đã có người yêu, có lẽ anh chỉ đùa cợt với cô.
Nhưng không thể hiểu vì sao bản thân lại muốn níu anh ở lại, cố giữ anh cho riêng mình.
Mới gần đây cô muốn từ bỏ anh, ấy thế mà chỉ vài phút ngắn ngủi này, lòng cô lại dấy lên tình cảm xưa kia, cô lại muốn ở bên anh!
Rồi cô cũng nín khóc, Tề Triết dìu cô đứng lên.
Bỗng anh hạ lưng xuống rồi nói:
“Em có muốn anh cõng không? Anh nhớ hồi nhỏ em rất thích được anh cõng!”
Tăng Gia Hân ngây người rồi cũng ngoan ngoãn leo lên lưng anh để anh cõng.
Có chút ngại ngùng.
May mắn cho cô, Tam Kỷ đã dọn dẹp hết lối đi rồi, anh ta chu đáo để khoảng không gian riêng cho cô và Tề Triết.
Tự nhiên cô nhớ lại lúc cô 6 tuổi.
Hình như đó là lần đầu anh cõng cô.
Tuy anh thường xuyên ngó lơ cô nhưng lúc cô cần anh luôn có mặt.
Từ nhỏ, cô đã sợ sấm chớp, sợ cảm giác bị cô đơn nên cô luôn khát khao có được tình thương.
Chỉ cần ai đó bỏ mặc cô thì cô đều nghĩ quẩn.
Chiều hôm đó mưa rất to, ông nội không kịp đến đón cô nên cô đành ngồi một góc ở trường chờ.
Sấm chớp nổi đùng đùng khiến cô sợ hãi.
Tề Triết đi qua thấy cô, bèn hỏi han cô, anh có ý định đưa cô về nhà nhưng cô không chịu.
Ban đầu anh tưởng cô không muốn nhưng ai ngờ là do cô sợ sấm chớp, chân tay cô bũn rũn, không thể nhúc nhích được.
Thế là anh đã cõng cô lên xe, mặc cho trời mưa ướt át.
Có lẽ, đó chính là lần anh đối xử tốt với cô nhất!
Trở lại thực tại, Tăng Gia Hân cứ nghĩ mình như đang nằm mơ khi lại một lần nữa được anh cõng.
Cô lỡ miệng nói:
“Tại sao anh lại lừa dối em? Tại sao anh chưa từng nghĩ đến cảm nhận của em? Tại sao lúc nào anh cũng gieo dắt cho em hi vọng rồi lại dập tắt nó!”
Tề Triết thở dài, ánh mắt anh lúc này rầu rĩ chan chứa bao nỗi muộn phiền:
“Anh chưa từng lừa dối em! Anh nghĩ rằng những việc anh làm sẽ tốt cho em nhưng thật ra là không phải.
Điều đó đã đẩy anh và em ra xa nhau hơn.
Chưa kể nó còn làm tổn thương đến em.
Anh xin lỗi!”.