Ông Xã Em Đến Cứu Anh Đây! Quyển 3

Chương 51: Cô Ấy Là Người Quan Trọng Với Tôi





Bấy giờ, ở bên phía Andy, lúc này anh ta cảm thấy khá bất lực.

NArs quả thực là một loại virus gây nguy hiểm chết người mà chính phòng thí nghiệm của anh tạo ra.
Nói không có thuốc giải thì không đúng.

Những tháng qua, trong phòng thí nghiệm của anh luôn diễn ra những lần nghiên cứu để tạo ra thuốc giải.

Nhiều lần chỉ tạo ra được vác-xin chống NArs, nhưng nhiều lần lại cho ra kết quả hơn cả mong đợi.
Có những lúc, loại thuốc ấy đã ngăn được loại virus này sản sinh ra thế hệ mới rồi còn giúp người bệnh kìm được cơn đau cùng với duy trì sự sống được lâu dài.

Nhiều người thậm chí đã được sống một cách khỏe mạnh, không phát bệnh lần nào xuyên suốt 3 tháng.
Và rồi viện nghiên cứu của Andy đã tìm ra được chân lí, tìm ra được phương thuốc có thể giết chết con virus này trong lòng người bệnh.

Loại virus được tiêm vào người bệnh là một loài lành tính.

Chúng sẽ truy lùng NAr trong cơ thể người bệnh và giết chúng.
Độc tố trong NArs sẽ nhanh chóng chuyển hóa thành chất dinh dưỡng để đi nuôi cơ thể của loại virus tên KzY này.
“Ngài quyết định rồi chứ?”
“Ngài vẫn giữ nguyên ý định này sao?”
Tên trợ thủ đắc lực của Andy, Max đã lên tiếng hỏi anh.

Max cảm thấy được sự khác lạ trong hành động của thủ lĩnh.


Nhưng anh không muốn nói ra.

Vì anh biết, Andy làm gì cũng phải có cái giá của nó.
Andy có thể dùng thuốc để ngăn chặn virus cho bản thân nhưng anh lại không làm như vậy.

Anh lại tìm cách để giúp một người con gái, không biết cô ấy có năng lực gì khiến Andy say đắm đến thế.
“Ừ.

Đưa công thức này cho Gia Hân đi.

Cô ấy cần nó.”
Andy thở dài một hơi rồi cất giọng nhẹ nhàng.

Ánh mắt nhìn vào hư không, khuôn mặt thoáng buồn.

Đôi mắt sâu thẳm khiến người ta không khỏi rùng mình.

Không biết phía đằng sâu bên trong ấy là gì?
“Tại sao ngài lại làm như vậy?”
Max tò mò nên đã buông lời hỏi.

Nghĩ mình đã lỡ miệng nhưng may mắn không sao.

Andy nhếch môi cười nhạt:
“Vì cô ấy quan trọng với tôi…”
Andy lại nhớ những lần ngày xưa, những lần cùng cô ra bờ sông ngắm mặt trời lặn, rồi những lần buồn bã, anh bỏ nhà ra đi, cô cũng chạy đến bên anh.

Hai người tạo ra một căn cứ bí mật, hễ đến khi buồn thì sẽ đến đây.
Hai người gắn bó đến mức mà nhìn vào ai cũng biết rằng Andy rất thích cô.
Rồi lúc đi du học ở nước ngoài, Andy đã đi cùng cô.

Bao nhiêu lần cùng nhau đi đua xe rồi chơi những trò vui cùng nhau.

Anh nghĩ rằng cô đã quên đi Tề Triết thế nhưng không!
Cô rất rất yêu Tề Triết.

Cô nguyện vì Tề Triết mà có thể hi sinh bản thân.

Giống như anh vậy! Anh cũng có thể vì cô mà hi sinh chính mình.
Bây giờ, việc quan trọng nhất chính là đưa cô lọ thuốc.


Nếu cô muốn chữa cho Tề Triết thì cứ để cô chế ra lọ thuốc mới.

Andy anh chỉ có trọng trách chữa bệnh cho cô mà thôi.
Ngay sau khi cô nhận được thì anh sẽ biến mất.

Anh sẽ tìm kiếm cho mình một cuộc sống mới, một cuộc đời mới.

Không còn bóng dáng của người cũ nữa.

Cứ ôm trong mình quá khứ cũng không phải hay.

Vì vậy sẽ anh thay đổi…
Những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, và anh cũng đã đưa ra được quyết định.

Anh sẽ biến mất.

Anh sẽ đứng ở đằng xa, thầm chúc phúc cho cô và Tề Triết.
Max đã đi theo vị thủ lĩnh này đã được 7 năm, anh rất nể phục người đàn ông này.

Anh ta luôn nghĩ đến người thân, gia đình và quan trọng nhất là người anh ta yêu.

Anh đã từng chứng kiến cảnh Andy rơi vào trầm tư suốt 1 năm liền và suy sụp về mặt tâm lí.
Lúc đó là lúc Tăng Gia Hân từ bỏ anh, rời bỏ anh mà đi.

Biệt tăm luôn 2 năm trời.

Andy không đi tìm cô vì biết dẫu ra sao thì cô vẫn không chọn anh.


Ngày hai người gặp lại nhau sau 2 năm chính là ngày Andy thất vọng nhất.
Hóa ra trong mắt Tăng Gia Hân lúc đó, Andy chỉ là một tên cầm đầu của hắc bang đã làm virus NArs truyền khắp năm châu mà thôi.

Và điều đó không làm cho Andy không vui vẻ gì.
Anh mệt mõi, anh đau đớn.

Mọi quá trình ấy Max quan sát và nhận ra rất rõ.

Max còn thay Andy cầu rằng:
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Và sẽ đến lúc thủ lĩnh tìm được người thích hợp!”
Lúc này, Andy từ phòng thí nghiệm bước ra.

Anh nhìn khoảng không bao la xung quanh chỉ toàn là cát bụi, không một bóng người.

Vì ở Tây Phi này quá lâu nên anh cũng không nhớ hôm nay là ngày bao nhiêu, bây giờ là mấy giờ.
Andy rút điếu thuốc ra rồi châm lửa hút.

Anh chau mày rồi cười nhạt:
“Quả thực, mình phù hợp là một kẻ cô độc hơn…”