Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 120: Vũ Thiên đã chết?



Mục Vũ Phi nghe thấy Lương Ngọc Tường nói như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào anh ta, bình tĩnh giống như không có lời nào muốn nói. Lương Ngọc Tường có chút hối hận vì đã nói cho cô Mục Vũ Phi biết tin tức Vũ Thiên đã gặp phải chuyện không may. Cô tựa như một quả địa lôi, chôn càng sâu, nổ càng mạnh mẽ.

"Có thể nói cụ thể rõ ràng hơn được hay không?" Mục Vũ Phi nhàn nhạt hỏi.

Lương Ngọc Tường nhìn kỹ Mục Vũ Phi một chút. Thấy Mục Vũ Phi vẫn giữ vẻ kiên trì như thế, anh ta liền kiên trì nói: "Nhà họ Vũ sau khi đã phân chia ra, trong đám người phải rời đi khỏi nhà họ Vũ có rất nhiều người đều cảm thấy tức giận bất bình. Cho nên đã tìm đến tôi, bỏ tiền ra muốn tôi giết Vũ Thiên. Ta đương nhiên là không có đón nhận việc này rồi. Thế nhưng mà cô phải biết rằng, xã hội đen ở thành phố A có rất nhiều chi nhánh, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều người thích nhận công việc này."

"Như vậy hiện tại anh ấy như thế nào rồi?"

Lương Ngọc Tường do dự một chút, quyết định vẫn là ăn ngay nói thật: "Cũng vẫn chưa biết được, không biết còn có thể vượt qua được hay không nữa."

Mục Vũ Phi cười thảm ngã ngồi ở trên ghế. Cô luôn luôn vẫn không biết Lương Ngọc Tường cứ muốn kiềm kẹp mình như thế này, rốt cuộc là trong tâm tư đang giữ lấy ý tưởng gì. Cho nên cô không trốn đi, mà vẫn kiên trì ở lại trong chiếc lồng giam mà Lương Ngọc Tường đã kiến tạo ra. Nhưng mà bây giờ rốt cuộc Mục Vũ Phi đã hiểu rõ ngọn nguồn rồi. Ở nhà họ Lương này, không chỉ có một mình Lương Ngọc Phi nghĩ muốn được tẩy trắng.

"Cho dù không phải là bên xã hội đen động thủ, thì anh cũng sẽ nắm lấy cái tội danh này, đúng không?" Mục Vũ Phi cười khổ một tiếng hỏi.

Lương Ngọc Tường gật gật đầu. Lương Ngọc Phi tẩy trắng chỉ là người đầu tiền. Mấy năm qua Lương Ngọc Tường đã dần dần tiến hành đầu tư ở các quốc gia khác, bước đầu đã có chút quy mô rồi. Nhưng mà mai kia tiến vào xã hội đen, cả đời liền đều sẽ bị bị in một dấu ấn, vĩnh viễn cũng không thể nào rửa sạch, gạt bỏ đi được! Chỉ có chọc giận nhà họ Vũ, khiến cho nhà họ Vũ tiến hành công cuộc thanh tẩy gia đình lớn ở thành phố A, Lương Ngọc Tường mới có thể giả chết thoát thân. Mà phương pháp chọc giận nhà họ Vũ rất đơn giản, chỉ cần buộc Mục Vũ Phi rời khỏi nhà họ Vũ, Vũ Thiên sẽ tiến hành chỉnh đốn và cải cách trong đại gia đình, tiến tới làm cho mâu thuẫn trong gia tộc trở nên gay gắt. Khi trong đại gia tộc trở nên bẩn thỉu nhơ nhớp, không có sự chuẩn bị, Lương Ngọc Tường không ngại là không có cơ hội.

Từ khi Mục Vũ Phi rời đi khỏi nhà họ Vũ, cô vẫn chưa từng bao giờ nhỏ xuống lấy một giọt nước mắt. Thế nhưng mà lúc này, Mục Vũ Phi lại khom người xuống bụm mặt khóc rống lên. Cô tự trách, nếu cô không rời đi, như vậy có phải là Vũ sẽ không làm cái chuyện phân chia gia sản cho mọi người ra ở riêng hay không? Nếu cô không rời đi, có phải là bản thân cô có thể sẽ trở thành cái đích để cho mọi người chỉ trích, mà Vũ Thiên thì cũng sẽ không bị thương có khi sắp chết hay không ?

Mục Vũ Phi khóc đến tê tâm liệt phế, đến ngay cả Cố Tiểu Khê cũng không nén nhịn được mà đỏ ửng cả vành mắt. Cố Tiểu Khê đi tới gần Mục Vũ Phi, nghĩ muốn ôm Mục Vũ Phi vào trong lòng, nhưng lại phát hiện ra nơi hạ thân của Mục Vũ Phi thế nhưng lại đang chảy máu loãng!

"Tiểu Khê, chị . . . đau. . ."

Mục Vũ Phi tựa như là đang ở trong một giấc mộng dài ơi là dài. Ở trong mộng, Vũ Thiên đứng ở đàng xa, cười nhìn cô. Mục Vũ Phi liều mạng chạy về phía Vũ Thiên, thế nhưng mà khoảng cách kia chỉ có độ 10 mét mà thôi, nhưng thế nào mà cô chạy mãi cũng không chạy đến nổi phía đầu bên kia được! Vũ Thiên thì vẫn cứ xa xôi như vậy. Mục Vũ Phi ngồi xổm người xuống, không ngừng kêu khóc, tựa như muốn làm cho nước trong toàn cơ thể đều hóa thành nước mắt chảy ra.

"Phi Phi. . ." Vũ Thiên tiến tới gần cô. Anh đứng ở trước mặt cô, duỗi tay về phía cô, biểu cảm trên mặt đúng là lộ rõ vẻ bi thương, "Em đi dùng anh nào, chúng ta có thể cùng nhau sống cuộc sống vô ưu vô lo."

Mục Vũ Phi theo bản năng muốn bổ nhào vào trong lòng Vũ Thiên, nhưng mà trong bụng lại bị chấn động đau đớn lại làm cho cô ngã ngồi xuống dưới đất. Mục Vũ Phi muốn đưa tay ra nắm lấy tay của Vũ Thiên.Nhưng mà Vũ Thiên lại đột nhiên lui về phía sau một chút.

Biểu tình trên mặt Vũ Thiên cũng từ bắt đầu với vẻ bi thương, sau đó biến thành oán hận không chút đè nén. Anh ta cắn răng nói: "Phi Phi, em cứ thế mà từ bỏ anh sao, anh sẽ hận em, hận em… Em có biết không?"

"Vũ Thiên. . ." Mục Vũ Phi khóc bò đi về phía Vũ Thiên. Thế nhưng mà thế nào Vũ Thiên lại càng ngày càng xa hơn. . .

"Phi Phi, tỉnh lại đi!" Cố Tiểu Khê thấy Mục Vũ Phi ở trong mộng, miệng không ngừng nỉ non, còn gọi tên Vũ Thiên. Cố Tiểu Khê cũng không nhịn được mà chảy nước mắt.