Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 139: Chạy trốn là thượng sách!



Vũ Thiên cầm lấy điện thoại ấn vài cái chữ số, chuông điện thoại vang lên mấy tiếng, liền nghe thấy ở phía đối phương vọng đến một giọng nói đầy vẻ lười biếng, hỏi: "A lô, ai vậy? Nếu không quen biết tôi cúp máy đây."

Vũ Thiên .liền có chút tức giận. Anh trầm giọng xuống, cười lạnh nói: "Anh cho em một cơ hội để giải thích, bằng không em sẽ chết cực kỳ bi thảm!"

Mục Vũ Phi đang ngủ say sưa, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô vốn là đang mất hứng, nhưng mà nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại thì trong nháy mắt cô liền liền giật bắn cả người lên. Mục Vũ Phi vội vàng tắt máy điện thoại, đồng thời cũng tháo luôn pin của điện thoại di động ra! Cô đoán rằng, rất có thể là thân phận của đứa nhỏ đã bị bại lộ rồi. Thế nhưng mà cô lại không ngờ được rằng, phản ứng của Vũ Thiên lại sẽ kịch liệt đến như thế! Mục Vũ Phi nghiêng ngả chao đảo, cầm lấy di động lập tức liền tông cửa xông ra ngoài. Mục Vũ Phi cô biết rõ, nếu như cô chạy thoát được thì còn có thể sống lâu thêm được vài ngày. Còn nếu như không lập tức trốn chạy thì sẽ phải chết ngay lập tức!

Vũ Thiên nghe thấy tiếng cúp điện thoại như vậy, con ngươi đen nhánh liền hơi híp lại. Giỏi lắm, người phụ nữ này quả nhiên thật sự còn có thể giả bộ đến mức như vậy nữa. Thời điểm đứa nhỏ vừa đến cô lại còn giả mù sa mưa gửi tin nhắn nói nhờ anh hỗ trợ chăm sóc hai đứa nhỏ vài ngày! Người phụ nữ này quả nhiên là chán sống rồi!

Mọi người trong nhà họ Vũ lúc này đều đã xúm xít vây quanh hai đứa trẻ, hỏi han bọn nhỏ vài năm nay đã sống như thế nào như thế nào. Hai đứa trẻ cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ nói là cuộc sống của mình trôi qua cũng không tệ. Thế nhưng mà trước kia bọn trẻ đã kể lại rằng, cả hai anh em đều đã từng bị chửi mắng là những đứa nhỏ con hoang, thật xấu xa,việc giáo dục không được đầy đủ! Trái tim của mọi người trong nhà họ Vũ đều đã tan nát rồi. Mẹ Vũ cứ ôm lấy hai đứa nhỏ mà khóc hu hu. Ông cụ trái tim ũ cũng than thở vỗ đùi.

Vũ Thiên ôm cả hai đứa con m vào trong ngực, kích động đến mức ngón tay vẫn còn đang phát run. Đây chính là những đứa con của anh, là hai đứa con của anh và Phi Phi!

Cố Bảo Bảo và Cố Bối Bối vừa mới rồi đã nhìn thấy bộ dạng tức giận của Vũ Thiên, lúc này đang ở trong lòng anh liền đều có chút sợ hãi, hơi rụt lại về phía sau.

"Đừng sợ, ba chính là ba của hai con." Vũ Thiên nhớ tới hai đứa con của mình đã phải nhận bao nhiêu uất ức, trong lòng liền xót xa không thôi. Lúc này anh lại càng gắt gao ôm chặt lấy hai đứa con của mình ở trong ngực.

Cố Bối Bối giãy dụa muốn rời ra khỏi ngực của Vũ Thiên, nói vẻ có chút phòng bị: " Có rất nhiều người đều muốn làm ba ba của bảo bối, chú đừng có gạt người!"

Sự hưng phấn trong lòng Vũ Thiên trong phút chốc liền biến mất hầu như không còn. Anh cắn răng hỏi: "Còn có ai muốn làm ba của các con nữa?"

Cố Bảo Bảo nghĩ nghĩ, điểm trên đầu ngón tay đếm, "Chú Trương này, còn có cả chú Quý ở trên lầu nữa này. . ."

Dư Mẫn không thể nén nhịn được nữa liền gục đầu vào trên bả vai của Vũ Hạo Dân cười run người không thôi. Vũ Hạo Dân nhẫn nhịn, nhỏ giọng nói: "Đừng cười nữa! Bằng không người bị chết khó coi sẽ chính là chúng ta đó!"

Vũ Thiên nghe hai đứa trẻ đếm nửa ngày mà vẫn không xong, nơi huyệt Thái Dương lại nhảy lên thình thịch đau nhức. Anh có chút bất đắc dĩ hỏi: "Vậy những chú đó có đẹp trai như ba hay không?"

Hai đứa trẻ, anh nhìn em, em nhìn anh, rốt cục liền nói vẻ rất thành thật: "Không đâu, chỉ có chú đẹp trai thôi, chú đặc biệt đẹp trai!"

Tốt lắm! Vũ Thiên vừa lòng gật gật đầu, nói như dỗ dành: "Mẹ không nói cho các con biết là, ba của các con chính là người đẹp trai nhất hay sao?"

Hai đứa trẻ nhìn nhau vẻ nghi ngờ: "Hình như là có. . ." Đầu óc của Cố Bảo Bảo lại xoay chuyển không kịp rồ. Cu cậu nghiêng đầu nhìn Vũ Thiên nói, "Chú, hình như chú chính là người đàn ông đẹp trai nhất trong số những người đàn ông mà chúng cháu đã gặp."

Cố Bảo Bảo nhìn lại Vũ Thiên, cẩn thận từng ly từng tí, hỏi: "Chú thật sự là ba ba bảo bối thật sao? Thật vậy sao? Không phải là muốn lừa bán chúng cháu đi đấy chứ?"

Vũ Thiên vui vẻ, thở dài liền ôm bảo bối vào trong ngực mình, nói: "Ba ba đây thật sự chính là ba ba của bảo bối. Ba ba sẽ đón cả mẹ của bảo bối trở về nhà."

Cái miêng của Cố Bối Bối liền bẹp lại một cái, vừa nói vừa mang theo tiếng khóc nức nở: "Nhưng mà vì sao ba ba lại cũng không chịu tới đón bảo bối đây? Còn để cho bảo bối bị nhóm đứa nhỏ khác nói là con hoang không có ba ba như vậy chứ?"

Vũ Thiên đau lòng ôm lấy bọn trẻ, miệng lầm bầm nói: "Sẽ không còn như vậy nữa đâu! Đã có ba ba ở đây rồi, về sau đều sẽ không chuyện gì nữa rồi. . ."
— QUẢNG CÁO —