Hai tiếng súng vang lên khiến một người đàn ông chết ngay tại chỗ, còn đám người còn lại thì ngay lập tức lùi về phía sau vài bước.
" Mày..... mày dám " người đàn ông trung niên tức giận đập bàn nói, tay thì chỉ thẳng về phía anh.
Ông ta không nghĩ rằng anh dám ra tay giết chết thuộc hạ mình ngay chính bang của ông, anh làm vậy chẳng nể mặt ông ta rồi.
Dù sao đi nữa tuổi đời ông ta cũng lớn hơn anh.
" Tại sao không? " giọng nói lạnh như băng vang lên.
Chỉ mới giết chết một người thôi, không có gì to tát cả.
Tô Niên mặc bộ vest đen ngồi chéo chân, với vẻ đẹp điển trai ấy nhưng lại lộ rõ sự lạnh lùng một chút biểu cảm trên khuôn mặt cũng không có, anh còn bình thản châm điếu cigar hút vài hơi như thể chưa có gì xảy ra.
Phía sau anh còn có vài chục người thuộc hạ của mình, vẻ mặt mỗi người đều rất hung hăng đặc biệt trên tay ai náy cũng cầm theo vũ khí.
Nhìn thôi cũng đoán ra thân phận của anh rồi đúng không?
Đúng vậy! Tô Niên là lão đại người đứng đầu một hắc bang lớn có tiếng tăm nhất nhì trong và ngoài nước, không chỉ riêng Pari này.
Nhắc đến gia tộc Tô gia thì không ai là không biết đến. Gia tộc anh trước giờ luôn đứng đầu trong hắc đạo.
Anh trước đây sống chưa từng sợ hoặc phải nể một ai và bây giờ cũng thế, bởi vì bọn họ làm sao so được với anh, ở nước Pháp này Tô Niên anh là người mạnh nhất rồi.
" Cho ông 5p để suy nghĩ, tôi không có nhiều thời gian để dây dưa với ông " anh không đợi ông ta trả lời mà cất giọng nói thêm câu nữa.
" Tao không bao giờ đồng ý chuyện đó, mày đừng mơ là có được mãnh đật đó " ông ta hiểu anh đang nói đến vấn đề gì.
Mãnh đất này khó khăn lắm ông ta mới giành được chưa gì anh lại muốn cướp nó, làm sao ông ta có thể để anh lấy đi dễ dàng như vậy được.
Tô Niên nhếch môi cười khinh, anh hít một hơi thật sâu sau đó đứng dậy đánh ánh mắt sắc lạnh nhìn qua thuộc hạ của mình.
" Xử lý cho sạch sẽ vào "
Những thứ anh muốn nhất định anh phải lấy cho bằng được.
" Vâng lão đại "
Anh nói xong thì quay người đi, không cần anh phải nhún tay vào chuyện này cứ để cho thuộc hạ của mình xử lý là được.
Sau khi anh rời đi thì bên trong xảy ra cuộc ẩu đả giữa hai bên còn nghe cả tiếng súng vang lên, chỉ như vậy thôi cũng đủ hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
" Về lại thành phố Sơn Đông " anh lạnh giọng nói.
" Rõ lão đại "
Chuyện ở đây tạm thời gác qua một bên, anh còn phải về thành phố Sơn Đông làm một số việc quan trọng nữa, có lẽ cũng mất khá nhiều thời gian ở đó.
Tô Niên cùng hai người thuộc hạ của mình lên máy bay riêng để bay về thành phố trong đêm nay luôn.
......................
* Reng....reng..... reng *
Tiếng chuông đồng hồ vang lên, Nguyễn Viên Thi với tay tắt nó đi, cô vươn vai sau đó đứng lên rời khỏi giường ngủ của mình, Viên Thi nhanh chóng đi vào phòng tắm thay đồ còn kịp thời gian đến công ty nữa.
Một lát sau, cô bước ra với bộ vest công sở, chân váy ngang gối để lộ đôi chân thon dài của cô nhưng phải công nhận bộ vest này rất phù hợp với dáng người Viên Thi, cộng thêm từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt khiến Nguyễn Viên Thi càng trở nên thu hút ánh nhìn hơn.
Cô tiện tay lấy túi xách xong rồi bước nhanh ra ngoài, thường thì cô không ăn sáng ở nhà chờ đến chỗ làm việc sẽ ăn sau bởi vì cô không có thời gian nhiều.
Hiện tại Viên Thi đang ở chung cư và nơi ở của cô cách khá xa chỗ làm việc, chạy xe cũng mất gần 20p vậy nên cô mới rời khỏi nhà nhanh như vậy.
Chốc lát cô đã tới tập đoàn Hoắc Thịnh, Nguyễn Viên Thi được nhận vào đây làm cũng được hơn hai tuần và cô vẫn đang trong quá trình học việc.
" Chào buổi sáng anh Phùng " bước vào thì thấy trợ lý Phùng, cô liền lên tiếng chào hỏi.
Trợ lý Phùng là người hướng dẫn công việc cho cô và chỉ dạy cô khá nhiều thứ.
" Ừ chào buổi sáng thư ký Nguyễn "
Mối quan hệ của hai người cũng rất tốt, trong công việc thường giúp đỡ lẫn nhau và trợ lý Phùng cũng đối xử cô như người em của mình.
Hắn đánh giá cao sự thông minh và cố gắng học hỏi của Nguyễn Viên Thi.
Phải thôi, bởi vì Nguyễn Viên Thi đã từng du học ở Anh và còn đạt kết quả cao trong trường nên cô học việc cũng rất nhanh.
Cô trở về thành phố Sơn Đông gần cả tháng nay rồi, vừa về đúng lúc công ty Hoắc Thịnh đang tìm thư ký thế nên Nguyễn Viên Thi đã nộp đơn xin vào, may mắn là được nhận.
Những công việc này không khó với cô có điều là mỗi ngày cô đều phải tăng ca và công việc rất nhiều nhưng không sao, cô chịu đựng được.
" Em kiểm tra lại doanh thu và xử lý chút tài liệu này giúp anh " trợ lý Phùng nói.
" Vâng " cô mỉm cười đáp.
Mỗi ngày trợ lý Phùng là người giao việc cho cô khi nào cô làm xong sẽ đưa lại cho hắn kiểm tra rồi mới chuyển đến tay chủ tịch Hoắc.
Được biết, Hoắc Cảnh là một người nghiêm khắc vậy nên trợ lý Phùng rất cẩn thận trong công việc và cô cũng thế, không thể vì mình mà để trợ lý Phùng bị mắng được.
Tầm giờ trưa, Viên Thi đang dọn dẹp lại bàn làm việc của mình thì đột nhiên có một cô gái đi tới trên tay còn mang theo một hộp cơm.
" Chào em, em tìm chủ tịch sao? " cô nhìn vẻ mặt cô gái này rất non nớt chắc là nhỏ tuổi hơn mình rồi.
" Vâng, em đến đưa cơm cho thiếu gia "
" Mà chị này, chị tên gì? Chị là nhân viên mới à " Mẫn Nhi nhìn cô tươi cười nói lại.
Bởi vì trước giờ Mẫn Nhi chưa từng thấy Viên Thi nên liền mở lời chào hỏi trước. Trong mắt Mẫn Nhi, Nguyễn Viên Thi cũng rất xinh đẹp đấy.
" Chị tên Nguyễn Viên Thi là thư ký mới " cô nhanh chóng đáp.
" Em là Lưu Mẫn Nhi, rất vui được gặp chị "
Cô gật đầu cười, xem ra cô gái này cũng rất đáng yêu và hoà đồng.
" Em vào trước nhé, khi nào rãnh em sẽ tìm chị nói chuyện "
" Được "
Đợi Lưu Mẫn Nhi vào trong thì cô mới cất bước đến thang máy để đi xuống nhà ăn dành cho nhân viên.
Làm việc ở Hoắc Thịnh cũng rất có lợi cho cô vừa lương cao, lại còn được ăn trưa miễn phí, tiền tăng ca cũng nhiều nữa vậy nên Viên Thi không cần phải lo về những mặt đó.
Cô có nghe trợ lý Phùng hay nhắc với cô về một cô gái bên cạnh chủ tịch Hoắc, theo như suy đoán của cô thì Lưu Mẫn Nhi chính là cô gái đó.
Chủ tịch của cô rất có mắt nhìn người, Mẫn Nhi trông xinh đẹp vậy mà.
Hôm nay cô lại tiếp tục tăng ca đến 8 giờ tối thì Viên Thi mới bắt đầu về nhà.
* Reng.... reng.... reng *
Cô vừa vào nhà thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
" Con nghe ạ " cô nhìn thấy số bà ngoại mình gọi tới thì nhanh tay bất máy.
" Con làm về chưa? Đã ăn gì rồi? "
Nguyễn Viên Thi nghe những lời quan tâm này thì trên môi cô nở nụ cười hạnh phúc.
Mẹ cô mất đã lâu và cô cũng không có ba, bà ngoại chính là người nuôi dưỡng, chăm sóc cô đến tận bây giờ, thế nên Nguyễn Viên Thi rất thương bà ngoại của mình.
" Con ăn cơm ở công ty rồi bà ngoại đừng lo, Tuyết Giao có nói vài ngày nữa sẽ về lại thành phố, bà ngoại nhớ đi đường cẩn thận đấy, khi nào tới sân bay thì gọi cho con, con đến đón "
Tuyết Giao là bạn thân của cô.
Bà ngoại của cô vẫn còn ở Anh cùng với Tuyết Giao bạn thân cô, chỉ có mình Viên Thi là về đây tìm chỗ ở trước thôi.
Cô có nói với bà ngoại không cần phải về cùng cô làm gì, cứ ở đó khi nào cô rãnh sẽ lên thăm nhưng bà ngoại vẫn không yên tâm để cô ở đây một mình vậy nên bà mới nằng nặc đòi về.
Cô cũng không còn cách nào khác đành đồng ý để bà ngoại trở về cùng bạn thân mình sau vài hôm nữa.
" Ta biết rồi, con nhớ ăn uống đầy đủ không được làm việc quá sức, biết chưa? " bà ngoại ân cần nhắc nhở.
" Vâng "
Bà ngoại Chu Quyên chỉ còn mỗi Viên Thi là đứa cháu ruột thôi, tuổi bà cũng khá cao cứ quan tâm cô được ngày nào thì hay ngày đó vậy.
Hai bà cháu nói chuyện một lúc thì cúp máy, cô bắt đầu qua Anh sinh sống là từ năm 16 tuổi đến khi cô 23 tuổi thì trở về đây, và lúc ấy bà ngoại cũng đi cùng cô, hai người cứ vậy mà sống nương tựa lẫn nhau.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô ngửa đầu lên nhìn trần nhà, nói thật thì về đêm tâm tình cô có chút không thoải mái.
Cô không muốn nói với bà ngoại mất công bà lại lo lắng cho mình.
Lý do cô trở về đây chỉ có một mục đích duy nhất là trả thù, cô phải trả thù cho người mẹ quá cố của mình.
Chuyện quá khứ cô không muốn nhắc lại nhưng nó cứ mãi xuất hiện trong đầu cô và mối hận thù đó đã ăn sâu vào trong não của cô.
Mẹ cô qua đời lúc cô chỉ mới 10 tuổi, cũng từ đó cô đã nuôi kế hoạch báo thú cho mẹ mình, cô sẽ khiến những người hại chết mẹ cô phải chịu tội.
Nguyễn Viên Thi nhìn tấm hình mẹ mình được đặt trên bàn, đêm nay cô lại nhớ tới bà ấy nữa rồi.
Trong suốt những năm qua mỗi đêm cô đều mơ về mẹ mình, hình ảnh mẹ cô bị giết hại dã man khiến Viên Thi lòng càng thêm hận.
Cô cũng đã thề sẽ tự tay mình giết chết bọn người kia như vậy cô mới hả giận được.
Vẻ ngoài cô luôn cười nói vui vẻ nhưng bên trong cô lại khác, cũng bởi vì Viên Thi không muốn người khác nhìn thấu tâm tình của mình nên cô che giấu rất kỹ.
Hiện tại cô vẫn chưa muốn bắt tay vào việc cứ để thêm một thời gian nữa trước sau gì bọn họ cũng phải chết thôi.
Ngồi suy nghĩ một lát rồi cô mới đi vào phòng tắm để thay đồ, xong thì cô lên giường nằm luôn, cả ngày làm việc rất mệt mỏi, lưng cô cũng đau vì ngồi quá lâu, cứ nghỉ ngơi trước đã ngày mai còn phải đến công ty nữa.
Tô Niên vừa về tới thành phố là phải đi tới bang Hắc Phi ngay, anh còn giao một số việc cho thuộc hạ của mình nữa.
Xong xuôi tất cả mọi thứ thì anh trở về căn biệt thự riêng của mình là hơn 11 giờ khuya, Tô Niên vẫn ngồi phòng khách trên bàn còn có một chai đắt tiền để anh nhăm nhi đôi chút.
" Bên kia thế nào? " anh trầm giọng hỏi.
" Châu Phong đã lo ổn thoả mọi chuyện rồi thưa lão đại " Quách Phó đáp.
Quách Phó và Châu Phong là đều là thuộc hạ thân cận của anh, bọn họ đã gắn bó với anh rất nhiều năm.
" Lúc sáng ông chủ có gọi điện để gặp ngài, tôi có nói ngài bận việc nên không thể nghe máy được "
Người mà Quách Phó đang nhắc tới chính là ba anh Tô Dạ.
" Tốt lắm, về nghỉ ngơi đi "
" Vâng lão đại "
Anh không có chuyện gì để nói với ông vậy nên không nhất thiết phải gặp, lúc sáng ba anh có gọi nhưng Tô Niên không bất máy, anh biết thế nào ông cũng gọi cho thuộc hạ mình mà.
Bọn người Quách Phó đều hiểu nên bọn họ biết cách nói chuyện với ông mà không cần anh phải căn dặn.
Tô Niên ngồi đó uống chút rượu và suy nghĩ chút chuyện, cho đến gần 1 giờ sáng anh mới trở về phòng của mình.
Anh trước giờ vẫn luôn thức khuya như vậy và nó cũng đã trở thành thói quen khó bỏ của anh.