Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng

Chương 45: Tự mình giải quyết



Anh đang cấm túc cô sao? Anh có quyền gì mà cấm cô không được đến thăm bà ngoại chứ.

Vì sao anh có thể quá đáng như vậy? Lần này nhất định cô sẽ không nhường nhịn anh nữa.

" Anh có quyền gì mà cấm em " cô khó chịu nói.

" Anh là bạn trai em, lời anh nói em không được cãi, em nên nhớ đừng bao giờ chọc điên anh nếu không hậu quả em tự mình gánh lấy " anh nghiến răng đáp lại.

Đúng anh là bạn trai cô thật nhưng cho dù có là bạn trai đi nữa thì anh không có cái quyền ra lệnh hay cấm đoán cô đủ điều như vậy.

Làm sao Viên Thi có thể chịu đựng được đây.

" Là ai đã lớn tiếng với em trước, Tô Niên! Anh căn bản không hề để ý tới cảm nhận của em, anh chỉ nghĩ cho bản thân mình mà thôi, em cũng nói cho anh biết, em sẽ không làm theo lời anh nếu anh còn quá đáng như vậy thì chúng ta chia tay đi "

Viên Thi hất tay anh ra khỏi cằm mình, khuôn mặt cô cũng lộ rõ sự khó chịu, lời nói cũng không còn nhẹ nhàng như trước.

Nếu anh cứ kiểm soát cô như vậy thì sao Viên Thi phải sống sao đây? Nói đúng hơn là tính kiên nhẫn của cô rất tốt, cô luôn là người chiều theo ý anh, mọi chuyện cũng là do anh quyết nhưng miễn anh đừng làm quá lên là được.

Còn đằng này thì....

Hai từ chia tay khiến khuôn mặt Tô Niên càng trở nên cau có, khó chịu hơn, cô muốn thoát khỏi anh sao? Đừng hòng.

Như anh cũng đã từng nói, một khi cô đã theo anh thì cả đời này của cô cũng phải ở bên cạnh anh dù thế nào đi nữa Tô Niên anh không để cô được toại nguyện đâu.

Lần này là tay anh bóp lấy cổ cô, ép Viên Thi vào tường, tức giận là thật nhưng lực tay không hề mạnh so với cô.

" Em muốn chia tay để đến bên cạnh hắn ta sao? Đừng hòng, em dám rời xa tôi thì nhất định tôi khiến em phải hối hận " anh dùng giọng điệu để uy hiếp cô.

Phải! Anh đang uy hiếp cô đấy thì sao?

Cô cũng đã biết anh không bao giờ chấp nhận lời đề nghị đó của cô vậy mà cô vẫn cố tình nói ra, vì muốn giữ cô bên cạnh mình anh phải dùng mọi thủ đoạn.

Và anh cũng chẳng ngại giam cầm, độc chiếm cô. Nguyễn Viên Thi là của anh thì dù có chết cô cũng phải chết trong tay anh.

Đến tận bây giờ anh vẫn cố chấp với suy nghĩ đó của mình, cô phải nói thế nào thì anh mới hiểu được đây?

" Nếu anh làm hại đến người thân của em thì cả đời này em cũng không tha thứ cho anh đâu " cô nói thì đẩy anh ra sau đó bước nhanh lên lầu.

Nếu như cô không nể tình thì từ nãy giờ cô đã đánh chết anh rồi.

Cô là một người dám yêu dám hận nếu như anh thật sự có định muốn động đến những người thân của cô thì Viên Thi cũng không dễ dàng mà bỏ qua cho anh.

Không muốn ở lại cãi nhau với anh lâu nên cô mới rời đi, cả hai tâm trạng không tốt nếu như cứ lời qua tiếng lại như vậy chắc chắn còn lớn chuyện thêm.

Tô Niên không kiềm chế được mà dùng tay mình đấm mạnh vào tường, khi nãy anh rất muốn động tay động chân nhưng bởi vì người đó là cô nên anh càng không thể làm cô bị thương.

Ngoài miệng anh không nói yêu cô nhưng chắc chắn cô cũng hiểu được tình cảm của anh dành cho cô thế nào? Tính anh trước giờ vẫn vậy, anh không thích người phụ nữ của mình qua lại với những người đàn ông khác, nói chuyện hay tiếp xúc thân mật thì càng không.

Hiện tại anh chỉ còn mỗi mình cô thôi nên Tô Niên không cho phép cô rời xa mình.

Sáng hôm sau, Viên Thi thay đồ xong thì xuống phòng khách nhưng chẳng thấy anh đâu cả, chắc là anh đã đến bang rồi.

" Chú Trần, lão đại đâu rồi ạ " cô cất giọng hỏi quản gia Trần.

" Thiếu gia đã ra ngoài từ sớm rồi, con vào đây ăn sáng đi "

Chỉ mới 6 giờ sáng anh đã cùng Quách Phó và Tân Tự rời khỏi biệt thự rồi.

" Con không đói, chú cứ ăn đi, con qua nhà bà ngoại một chút "

Quản gia Trần chỉ kịp ừ ờ một tiếng, ông còn chưa nói hết câu thì Viên Thi đã vội đi rồi, thật ra lúc sáng ông thấy Tô Niên lấy xe cô đi nhưng ông vẫn chưa nói gì thì cô đã vội vàng cất bước đi.

Vali đồ hôm qua của cô vẫn chưa mang về nên Viên Thi phải qua đó lấy với lại cô đề phòng trước chuyện tối qua, nhỡ đâu anh cấm túc cô thật thì sao?

Khoan đã, xe cô đâu?

Viên Thi đi tới chỗ đỗ xe nhưng lại chẳng thấy xe mình đâu cả, trong đầu cô liền nghĩ tới anh ngay, chẳng lẽ anh không muốn cho cô ra ngoài nên đã giấu mất xe cô luôn hay sao?

" Tuyết Giao, cậu đến biệt thự đón tớ được không? " cô lấy điện thoại ra gọi cho bạn mình.

" Được, chờ tớ "

Anh lấy xe cô thì vẫn còn Tuyết Giao đến đón, nếu không có Tuyết Giao thì tự cô bắt taxi, Viên Thi vẫn còn rất nhiều cách để đi.

Hơn 15p sau thì Tuyết Giao đã dừng trước cổng biệt thự của anh, Viên Thi thấy bạn mình tới thì nhanh chân đi ra nhưng vừa tới cổng thì cô đã bị người của anh ngăn lại.

" Lão đại có dặn chúng tôi là không được để cô ra ngoài, mong cô đừng làm khó bọn tôi " một người đàn ông lên tiếng.

" Tuyết Giao, cậu sẵn sàng chưa? " cô lên tiếng gọi bạn mình.

" Rồi "

Không nghĩ anh lại ra lệnh cho đám người này canh chừng cô nếu anh đã muốn cấm thì cô càng phải đi.

Bên ngoài Tuyết Giao cũng bị ngăn lại bởi hai người đàn ông, khi lời nói của Tuyết Giao vừa dứt thì cũng là lúc cô và bạn mình ra tay đánh đám người đứng canh cửa.

Lệnh của anh bọn họ không thể làm trái nên dù Viên Thi có nói thế nào thì đám người kia cũng không để cô đi đâu, chỉ còn cách duy nhất này mà thôi.

Sau khi cô và Tuyết Giao hạ được bốn người kia thì nhanh chóng lên xe rời đi. Viên Thi cứ nghĩ rằng tối qua anh đã suy nghĩ lại rồi nhưng không....

Được thôi, cô sẽ không quay về biệt thự nữa là được chứ gì.

" Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? " Tuyết Giao hỏi.

" Hôm qua tớ và anh ấy có cãi nhau "

Cô chỉ nói bấy nhiêu mà thôi, Viên Thi cũng chẳng nhắc tới lý do vì sao hai người lại cãi nhau. Chuyện đó không có gì để nói nên cô không muốn kể.

" Cậu muốn đi đâu? "

" Tớ vẫn chưa ăn sáng, chúng ta đi ăn đi "

Tối qua cô vẫn chưa ăn gì nên bây giờ lại cảm thấy đói.

Hai người đi đến một quán ăn mà trước đây thường hay lui tới, quán không nhỏ cũng không lớn nhưng lúc nào cũng đông khách và đồ ăn ở đây rất ngon.

Khi cô vừa ra khỏi biệt thự thì Tô Niên đã nhận được tin rồi và anh cũng thấy rất rõ hành động của cô, xem ra cô vẫn chưa biết sợ là gì nhỉ?

Mắt Tô Niên nhìn vào màn hình máy tính sau đó trên môi nở nụ cười lạnh, là anh cố ý rời khỏi nhà trước cô và anh cũng cố ý lấy xe cô đi, anh muốn xem cô có nghe theo lời mình hay không? Nhưng Nguyễn Viên Thi cô ngày càng cứng đầu.

Có phải anh quá dễ dãi với cô rồi hay không?

" Đi " anh đứng lên ra ngoài, đánh mắt nhìn qua Quách Phó và Tân Tự ra lệnh.

" Vâng lão đại "

Lên xe anh đã ra lệnh cho Tân Tự chạy tới nhà bà ngoại Chu, Tô Niên không có ý định làm hại đến người thân của cô nhưng anh chỉ muốn cho cô biết, cô đừng bao giờ chống đối lại anh.

Nhà bà ngoại Chu chỉ mất khoảng chừng 10p từ Hắc Phi bang đi mà thôi, Tô Niên mở cửa bước vào thì thấy bà ngoại Chu và Ngao Kha đang ngồi trước phòng khách.

" Bà ngoại, chú Ngao " anh nói.

Lúc trước Tô Niên có gọi Ngao Kha là thầy vì thấy cô gọi nên anh gọi theo bạn gái mình nhưng ông Ngao lại muốn anh xưng hô với mình bằng chú nên anh liền thay đổi ngay.

" Ừ, Viên Thi đâu? " Ngao Kha hỏi.

" Cô ấy ra ngoài có chút việc " anh nhàn nhạt đáp lại.

Bà ngoại Chu và Ngao Kha đều biết cô ra ngoài chơi cùng Tuyết Giao nhưng đến khi hỏi anh thì lại khác.

" Con bé vẫn còn ham chơi nên con đừng để tâm tới chuyện đó, bà sẽ dạy dỗ lại con bé sau " bà ngoại Chu lên tiếng.

Anh đã đến đây hai lần rồi nhưng lần nào cũng tới một mình, bà ngoại Chu chỉ nhìn thôi là hiểu ngay, cô và anh chắc chắn có cãi nhau.

Tô Niên không đáp chỉ cười nhẹ một cái, ham chơi? Cô có chút ham chơi điều đó anh không nói tới nhưng cái khiến anh không hài lòng là cô không hề xem trọng lời nói của anh.

Chắc có lẽ anh nên dạy dỗ cô lại thôi.

Bà ngoại Chu ngồi chơi một chút thì đứng lên đi vào phòng, không làm gì chỉ là bà gọi điện cho cô về, làm sao để anh

" Bà ngoại, con nghe "

" Con mau về nhà đi, Tô Niên đã ngồi chờ con hơn nửa tiếng rồi đấy "

Cái gì? Anh đang ở nhà bà ngoại Chu sao? Anh định làm gì?

" Vâng, con về ngay "

Viên Thi nói xong thì tắt máy, trong lòng cô có chút lo sợ biết rằng lời nói tối qua của anh chỉ là muốn đe doạ cô thôi nhưng khi nghe bà ngoại nói vậy thì cô vẫn có chút lo.

Cô không lo là anh làm hại đến bà ngoại vì cô biết anh đối xử với bà ngoại rất tốt, không lý nào anh lại làm hại một người lớn tuổi đúng không?

Chỉ sợ rằng anh lại chuyện cãi nhau của hai người cho bà ngoại Chu nghe rồi bà lại trách mắng cô nữa.

Hai người trên đường trở về nhà thì đột nhiên có chiếc xe nào đó đã tông mạnh vào đuôi xe của Tuyết Giao đang chạy khiến cả hai giật mình.

" Cậu có sao không? " cô hỏi.

" Không sao cả "

Tuyết Giao đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu thì chiếc xe khi nãy vẫn còn theo đuôi hai người. Tuyết Giao nhấn chân ga và tăng tốc chạy đi.

" Chắc chắn là người của Từ Kim Phiên " Viên Thi lên tiếng.

" Tớ cũng nghĩ vậy "

Người đầu tiên cô nghĩ tới chính là bà ta vì từ lâu Từ Kim Phiên đã có ý định giết chết cô rồi thế nên chuyện lần này chỉ có mình bà ta gây ra.

Chiếc xe phía sau vẫn không chịu buông tha cho cô và Tuyết Giao, dù Tuyết Giao đã cố gắng tăng tốc rồi nhưng bên kia cứ mãi đuổi theo phía sau.

" Tuyết Giao, phía trước, cẩn thận "

Viên Thi thấy chiếc xe phía trước cũng lao về phía xe mình với tốc độ khá nhanh nên cô đã vội vàng lên tiếng nhắc nhở bạn mình.

Lời nói của cô vừa dứt thì cũng là chiếc xe hai người đâm vào cột đèn giao thông gần đó, Viên Thi và Tuyết Giao đều ngất trong xe, trên trán và mặt còn chảy cả máu.

Tuyết Giao phát hiện ra rồi và lúc cô nhắc nhở thì Tuyết Giao đã đánh lái về phía khác, thà rằng tự mình đâm vào đèn giao thông chứ Tuyết Giao không để hai chiếc xe kia đụng trúng thì có lẽ tính mạng của hai người khó có thể giữ được.

Nhìn đồng hồ trên tay mình hơn 15p rồi vậy mà cô vẫn chưa về tới, Tô Niên lại có dự cảm chẳng lành, anh định đứng lên đi tìm cô thì Quách Phó gọi điện tới.

" Lão đại, có người báo rằng Viên Thi đã xảy ra tai nạn và đang trên đường đưa đến bệnh viện "

" Điều tra và bắt tên đó về cho tôi " anh lạnh giọng nói.

" Rõ lão đại "

Tay anh siết chặt điện thoại, là kẻ nào dám đụng đến bạn gái của anh thì nhất định anh sẽ khiến hắn chết không nhắm mắt.

Tô Niên nhanh chóng rời đi, anh không nói bà ngoại Chu vì sợ rằng bà sẽ lo lắng mà ảnh hướng đến sức khoẻ.

Chuyện này anh sẽ tự mình giải quyết.