Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng

Chương 7: Có phải anh quá coi trọng cô rồi không?



Xe dừng lại trước bang Hắc Phi của anh, Viên Thi bước xuống đưa mắt nhìn xung quanh, đây là đâu? Tại sao lại có nhiều người đứng canh gác như vậy?

Đừng nói đây là bang hội của anh đấy nhé, anh đưa cô tới nơi này làm gì?

" Đi " anh liếc mắt nhìn cô nói.

" Vâng "

Cô đi theo phía sau lưng anh, vừa đi mắt vừa nhìn ngó xung quanh, bên trong có rất nhiều vũ khí các loại khác nhau.

Thì ra là anh chuyên chế tạo vũ khí à?

Tô Niên ra lệnh tập hợp tất cả mọi người trong bang đến, bọn họ xếp thành ba hàng ngang dài, còn anh thì ngồi ngay vị trí cao nhất, ánh mắt sắc như dao nhìn qua từng người ở dưới.

" Lên đây " ánh mắt anh dừng lại chỗ cô đứng, sau đó ra lệnh cho cô đi tới đứng cạnh mình.

Giọng nói anh vừa dứt thì tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên Nguyễn Viên Thi, khuôn mặt cô có chút không tự nhiên.

Làm gì mà nhìn cô dữ vậy?

Và rồi cô cũng từ từ cất bước đi về phía anh, cô đứng ngay bên cạnh anh như đám người Quách Phó.

" Bắt đầu từ hôm nay cô ấy được phép ra vào trong bang, lệnh của cô ấy cũng giống như lệnh của Quách Phó, Châu Phong và Tân Tự, những ai làm trái lệnh giết không tha, rõ chưa? " anh dõng dạc tuyên bố.

Cô nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, làm sao anh lại cho có quyền như vậy chứ? Cô chỉ mới vào bang thôi vẫn phải học hỏi rất nhiều từ ba người kia nhưng chưa gì anh đã nói như thế rồi.

Không chỉ có cô mà Châu Phong, Quách Phó và Tân Tự cũng ngạc nhiên không kém, bọn họ theo anh từ lâu chuyện đó thì không cần phải nói tới rồi nhưng đằng này Nguyễn Viên Thi mới vào thôi, thế mà anh lại cho cô cái quyền ngang bằng bọn họ.

Có phải anh quá coi trọng cô rồi không?

" Rõ lão đại " tất cả đồng thanh đáp.

" Tôi tên là Nguyễn Viên Thi, sau này mong mọi người giúp đỡ " cô cười nhẹ rồi nói.

Nếu như anh đã tin tưởng cô như vậy thì Nguyễn Viên Thi cô cũng không thể làm anh thất vọng được.

" Lão đại! Có người đột nhập vào hệ thống chúng ta " điện thoại Châu Phong vang lên tiếng chuông gì đó.

Hắn mở ra xem thì nhanh chóng thông báo lại cho anh, tiếng chuông này là cảnh báo có người đang cố tình hack vào hệ thống của Hắc Phi bang.

" Vào phòng họp " anh nói xong liền đứng dậy sải bước đi nhanh.

Cô và đám người Tân Tự cũng đi theo anh, nhìn vẻ mặt anh có chút nghiêm trọng thì trong đầu cô cũng ngờ ngợ ra vấn đề.

Đã có người xâm nhập thì chắc chắn hệ thộng của Hắc Phi bang có gì đó rất quan trọng.

Vào phòng Châu Phong nhanh chóng lấy laptop ra để làm việc, hắn muốn xem là ai cả gan hack vào Hắc Phi bang.

Trong phòng lúc này rất im lặng, mọi ánh mắt tập trung vào Châu Phong, ngay cả Viên Thi cũng đứng đó nhìn hắn. Nhưng đột nhiên trên môi cô nở nụ cười nhạt.

" Lão đại! Công thức chế tạo bom và vũ khí của chúng ta đã bị người khác đánh cắp rồi, tôi sẽ cố gắng lấy lại " vài phút sau Châu Phong lên tiếng.

Hắn chỉ muộn 2s nữa thôi là đã ngăn chặn được rồi nhưng phải thừa nhận rằng bên kia rất cao tay, Châu Phong đã cài rất nhiều lớp bảo mật vậy mà lại bị phá huỷ toàn bộ.

" Dù anh có lấy cũng không lấy lại được " cô nói.

" Cô nói gì? " Châu Phong cau mày hỏi lại.

" Mang một chiếc laptop khác lại đây, nhanh lên đi nếu không muốn công thức đó bị mất " cô nói xong thì quay qua nhìn anh.

Tô Niên nãy giờ vẫn im lặng ngồi đó và anh có quan sát biểu cảm của cô trông cô có vẻ hiểu biết về nó, anh ra hiệu cho Quách Phó đi lấy thêm một chiếc máy tính khác lại đây, anh muốn xem cô làm được những gì?

Quách Phó mang tới Viên Thi nhanh chóng ngồi vào chỗ, những ngón tay thon dài của cô lướt nhanh qua bàn phím, vẻ mặt của cô cũng rất nghiêm túc.

Khi nãy cô nhìn sơ qua biết ngay là ai làm rồi, kiểu hack đó chỉ có cô mới biết cách phá giải thôi, Châu Phong cũng rất có tài nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ.

" Xong " cô di chuyển màn hình máy tính về phía anh.

* Reng.... reng.... reng *

Vừa hay điện thoại cô vang lên, cô nhanh tay bất máy mà không cần phải nhìn số, bởi vì cô biết là ai gọi tới.

" Là chị đúng không? " giọng nói của người đàn ông vang lên.

" Phải, là ai sai cậu làm? " cô điềm tỉnh hỏi.

" Đường Thế Bách, chị làm việc cho Hắc Phi sao? "

Người mà cô đang nói chuyện chính là người em cũng được coi là thân thiết của cô khi ở Anh, cô và người đó cùng học chung một thầy.

Có điều Viên Thi lại được thầy chú ý và dạy dỗ, trình của cô cũng cao hơn hắn ta nhiều.

" Đúng vậy, khi nào cậu về đây chúng ta gặp mặt, vậy nhé " cô nói xong thì cúp máy.

Đường Thế Bách? Không phải người này ở Anh sao? Vậy Tô Niên và Đường Thế Bách đã xảy ra chuyện gì sao hắn lại thuê người hack vào hệ thống của anh.

" Bộ anh có thù với Đường Thế Bách à? " cô tiếp tục nhìn anh hỏi.

" Nhưng có lẽ lát nữa hắn ta sẽ phải gọi điện cho anh đấy "

" Ý cô là sao? " Tâm Tự lên tiếng.

Bọn hắn không ngờ là cô lại biết rành về những chuyện này như vậy, thấy cô rất thuần thục và bình tỉnh xử lý, ngay cả Châu Phong cũng chẳng làm gì vậy mà cô chỉ mất 15p để giải quyết.

Bọn bọ đang nghĩ ngoài việc này cô còn biết thêm những gì nữa?

" Tiện thể tôi có lấy đi của hắn ta một số thông tin mật của bang hắn, chỉ là muốn trả đũa xíu thôi "

" Tôi cũng đã cài đặt lại bảo mật rồi chắc chắn không ai có thể hack vào được đâu "

" Tốt lắm " anh nói.

Bởi vì lúc nãy khi cô lấy lại đồ cho anh thì vô tình cô thấy của hắn ta nên đánh cắp lại thôi.

Tô Niên trầm ngâm suy nghĩ, lại là Đường Thế Bách, hắn muốn đối đầu với anh đến bao giờ nữa đây.

Đã thế còn dám thuê người lấy đi công thức chế tạo vũ khí của anh, Tô Niên hiểu mục đích của hắn là gì? Trước giờ hắn và các bang phái khác luôn muốn lấy được nó từ tay anh.

Chỉ là một vài tờ giấy công thức rẻ tiền nhưng khi chế tạo thành công và bán ra thì lại có được rất nhiều tiền.

Và điều đó khiến đám người nổi lòng tham muốn lấy đi.

Nhưng làm sao Tô Niên anh lại có thể dễ dàng để mất như vậy.

Hôm nay mọi thứ đều nhờ cả vào cô rồi.

" Cô là Rose, đúng không? " Châu Phong đột nhiên cất giọng hỏi cô.

Khi cô nói vậy thì hắn có kiểm tra thử và phát hiện ra loại bảo mật mà cô đang dùng chỉ có một người duy nhất biết cách đặt nó, đương nhiên là mức độ bảo vệ vô cùng cao hầu như chẳng ai có thể mở được.

" Xem như anh thông minh " cô hất cằm kiêu ngạo nói.

Đúng vậy, đó là biệt danh khi cô làm việc, Viên Thi chưa từng để lộ danh tính thật của mình bao giờ nhưng hôm nay cô lại phá lệ, không sao cả, bọn họ có biết cũng không nói ra đâu.

Mẹ cô lúc còn sống rất thích hoa hồng vậy nên cô đã tự đặt biệt danh đó cho mình. Truyện Đam Mỹ

Thì ra cô là Rose một hacker giỏi nhất thế giới, bọn họ đã từng nghe tới danh tiếng và sự nổi tiếng của cô khi được mọi người nhắc tới, nhưng nào ngờ Nguyễn Viên Thi chính là người đó.

Trước đây Tô Niên cũng từng tìm kiếm cô để mời cô về nhưng kết quả là không tìm được.

* Reng.... reng.... reng *

Lời cô nói không sai chút nào, là Đường Thế Bách gọi đến cho anh.

Hắn ta biết thông tin của mình bị anh lấy đi thì vô cùng tức giận, đã không lấy được thứ hắn cần vậy mà ngược lại còn bị mất đồ của mình, chỉ vậy thôi đã khiến máu nóng của hắn nổi lên rồi.

" Tô lão đại lâu quá không gặp "

" Có chuyện gì thì nói đi đừng vòng vo " anh lạnh giọng đáp lại.

Anh và Đường Thế Bách luôn là đối thủ cạch tranh nhau, hắn không bao giờ yên phận ở Anh mà suốt ngày cứ tìm đến Tô Niên để gây chuyện.

" Cậu lấy của tôi cái gì thì hãy trả lại cái đó đi "

" Tôi không thích trả " anh nói xong thì tắt máy.

Muốn lấy lại đâu dễ như vậy.

" Lão đại! Chúng ta về được chưa? Tôi đói bụng lắm rồi " cô thấy anh ngừng nói chuyện thì mới lên tiếng.

Hiện tại cũng là giờ trưa rồi nên cô rất đói bụng, sáng đến tận giờ này vẫn chưa bỏ thứ gì vào bụng cả.

" Về thôi " anh cười nhạt với cô, sau đó đứng lên đi ra ngoài.

Cô giúp anh một chuyện thì anh cũng sẽ trả công lại cho cô.

Quách Phó là người cầm lái, còn hai người thì ngồi phía trước, Viên Thi định lên ngồi cùng bọn họ thì bị anh kéo ra phía sau, cô bắt buộc phải ngồi chung với anh chứ cô không muốn chút nào.

" Lão đại! Anh bị nghiện thuốc sao? " cô thấy anh cách nữa tiếng thì châm một điếu thuốc để hút, ngay cả trên xe cũng thế.

Cô thật sự không thích ngửi mùi thuốc càng không thích những người đàn ông hay hút thuốc, Viên Thi lấy điếu thuốc từ tay anh sau đó không do dự gì mà vứt thẳng ra ngoài cửa kính.

Tô Niên chỉ dùng ánh mắt để nhìn người con gái có chút tuỳ tiện này nhưng rồi anh vẫn chọn cách im lặng không nói.

" Tôi không thích mùi thuốc sau này gần tôi thì anh không được hút, bộ anh không biết hút thuốc rất có hại cho sức khoẻ à, đừng hút nữa, anh phải quan tâm tới bản thân mình một chút " cô lên tiếng nhắc nhở.

Chỉ là cô đang muốn tốt cho anh thôi, anh chỉ mới 24 tuổi đầu vậy mà lại đi tập tành những thói quen không tốt.

" Lão đại! Tại sao anh không trả lời, tôi nói chuyện ít nhất anh phải trả lời lại một câu chứ, anh có kiệm lời thì cũng phải kiệm vừa vừa thôi " anh không trả lời khiến cô có chút khó chịu.

Trước giờ cô chưa gặp tình huống này, dù sao khi người khác nói chuyện với anh thì anh cũng phải đáp lại một câu nhưng đằng này anh cứ im lặng không nói gì cả.

" Ừ, em nói nhiều từ bao giờ vậy? "

Cái gì? Cô nói nhiều sao? Cô có ý tốt nhắc nhở anh vậy mà anh còn chê cô nói nhiều, được thôi! Cô không nói nữa.

Không phải anh không muốn trả lời mà là anh đang suy nghĩ, có phải cô đang quan tâm tới anh không?

Mẹ anh mất cũng là lúc chẳng có một ai quan tâm đến anh nữa, độ nhiên hôm anh nghe những lời nói này từ cô khiến anh lòng có chút bồi hồi.

Bắt đầu anh hút thuốc từ lúc mình 15 tuổi cho tới bây giờ. Lúc trước hút là để vơi đi nổi buồn và mỗi khi anh suy nghĩ chuyện gì đó thì anh sẽ hút một điếu.

Nhưng thời gian dần trôi bây giờ có lẽ giống như cô nói là anh đã nghiện thuốc, không hút thì sẽ cảm thấy khó chịu.

Nếu cô nói không thích ngửi mùi đó thì sau này anh cũng sẽ không hút trước mặt cô.

Viên Thi xoay mặt ra ngoài cũng không nói thêm câu nào nữa, anh quả nhiên rất khó ưa.

Ít phút sau, xe dừng trước biệt thự, cả năm người cùng đi vào nhà, quản gia Trần đã dọn sẵn cơm trưa trên bàn xong hết rồi chỉ chờ anh ăn nữa thôi.

" Thiếu gia vào ăn trưa thôi " quản gia Trần gọi anh.

" Ừ "

Anh ngồi xuống vị trí của mình, Viên Thi thì vẫn chưa biết mình nên ngồi chỗ nào cho phải phép, cô nhìn qua đám người Quách Phó bọn họ lần lượt ngồi bên tay trái của anh và cô cũng kéo ghế định ngồi ở đó cùng bọn họ.

" Qua đây ngồi " anh dùng mắt ra hiệu cho cô ngồi bên phải mình.

Tại sao chỗ đó không ai ngồi hết mà bắt có mình cô vậy?

Viên Thi bất đắc dĩ lắm mới làm theo lời anh, không sao cả chỉ là một bữa ăn thôi mà.

Cô vẫn biết điều đợi anh động đũa trước rồi cô mới dám gấp thức ăn.

Dùng bữa trưa xong thì cô trở về phòng của mình, sắp xếp lại quần áo rồi mới nằm nghỉ ngơi một chút, cô không quên gọi điện cho bà ngoại Chu để hỏi thăm.

Khoảng chừng 11 giờ khuya, Viên Thi đi xuống nhà để lấy nước uống, đột nhiên hôm nay cô cảm thấy rất khó ngủ.

Thấy phòng khách vẫn còn sáng đèn nên cô đã đi lên xem thử, thì thấy anh đang ngồi đó uống rượu một mình.

Sao anh lại thức khuya quá vậy?

Nghe tiếng bước chân, anh nhìn qua thì thấy cô đang đi tới, Tô Niên không nhanh không chậm dập tắt điếu thuốc trên tay mình rồi đưa ly rượu lên uống một ngụm.

" Lão đại! Anh chưa ngủ à, đừng thức khuya quá đấy " cô ngồi xuống đối diện anh.

Tiện tay còn rót chút rượu của anh để uống, đôi lúc cô cũng giống anh vậy, không chợp mắt được liền lấy rượu ra uống để dễ ngủ hơn.

" Biết rồi " anh chậm rãi nói.

" Tại sao em lại muốn trả thù Liêu gia " im lặng một lúc thì anh chợt cất giọng hỏi.

" Vợ ông ta giết mẹ tôi "

Khi nhắc đến Liêu gia ánh mắt của cô trở nên hận thù, là Từ Kim Phiên người vợ hiện tại của ông ta đã ra tay giết chết mẹ cô.

Khi nhỏ bà ta còn định giết chết luôn cả cô nhưng may mắn số cô phúc lớn mạng lớn nên đã thoát khỏi kiếp nạn đó.

Đến bây giờ cô đã quay lại và trả thù bà ta, bắt ba ta phải trả giá cho mọi việc làm của mình.

" Về phòng ngủ đi, khuya rồi " anh lên tiếng nhắc nhở cô.

" Vâng, anh cũng ngủ sớm đi không được hút thuốc đâu đấy " cô nhỏ giọng nói.

Đôi lúc thấy anh không lạnh lùng lắm giống như bây giờ vậy, thật chất thâm tâm anh cũng rất tốt đấy nhỉ?

Khi nãy nhìn vẻ mặt muộn phiền của anh và cô chắc chắn là anh đang có tâm sự, cô muốn hỏi nhưng lại thôi vì cô biết anh cũng sẽ không nói.

Từ từ cô tìm hiểu anh sau.