Khi xưa, khi biết Bạch Hâm Bằng đã có con, bọn họ lo sợ rằng Bạch Thiếu Huy sẽ là người thừa kế nên đã lên kế hoạch giết anh từ khi còn nhỏ, nhưng bọn họ nào biết anh vẫn còn sống.
Bạch Thiếu Huy muốn có lực lượng mạnh vì anh nhất định sẽ khiến cho những kẻ muốn sát hại gia đình anh sẽ sống không bằng chết.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ngồi suy nghĩ một hồi lâu, anh nghĩ mình cũng nên chợp mắt một tí. Nghĩ là làm ngay, Thiếu Huy nằm xuống chiếc giường êm ái kia. Anh lăn qua lăn lại mãi đến mười lăm phút mới ngủ được.
Còn về Huyết Hồ Điệp, vì cô rất giỏi trong việc ghi nhớ. Nên mặc dù chỉ mới đi từ phòng của cô và Thiếu Huy chỉ mới vài lần thôi, nhưng Hồ Điệp đã có thể nhớ rõ từng đường đi. Thế nên cô không bị lạc và không mất khá nhiều thời gian để đi.
Vừa xuống phòng khách, Huyết Hồ Điệp đã thấy Hoàng Hiểu Tâm, Lương Nhã Tịnh cùng Bạch Hâm Bằng đang ngồi uống trà và trò chuyện cùng nhau.
Cô mỉm cười chào họ:
" Con chào bà nội, ba, mẹ. "
Nghe thấy giọng nói của Huyết Hồ Điệp, họ ngẩn đầu nhìn cô cười.
Hoàng Hiểu Tâm buông tách trà xuống, đứng lên đi về phía Hồ Điệp, kéo cô đến ghế sofa rồi ngồi xuống.
" Sao cháu dậy sớm thế? Chỉ mới 5 giờ 30 phút thôi mà. "
" Dạ cháu đã quen dậy vào giờ này rồi ạ. "
Lương Nhã Tịnh nhìn Huyết Hồ Điệp nói:
" Lần sau con ráng ngủ đến 6 giờ nhé. Dậy sớm quá cũng không được đâu, sẽ bị thiếu ngủ đấy. "
" Vâng. "
" Trong này có chút ngộp ngạt, chúng ta ra ngoài uống trà nhé. "
Bạch Hâm Bằng cầm lấy tờ báo đang để trên bàn. Mắt nhìn vào tờ báo rồi nói:
" Vậy thì mẹ và bà cứ cùng con dâu ra ngoài ngồi đi. Tôi thích ở trong đây hơn. "
" Bình thường ông cũng hay ra ngoài ngồi mà. "
" Nhưng hôm nay tôi không thích ra. "
" Thì ông cứ ra ngồi một chút thôi. "
" Ơ cái bà này, tôi đã bảo là không muốn ra rồi mà. "
" Haiz, thế thì đành thôi vậy. "
Lương Nhã Tịnh thở dài, lắc đầu nhìn ông.
Huyết Hồ Điệp thì chỉ ngồi đó, không nói tiếng nào. Sâu thẳm trong ánh mắt cô ánh lên một tia buồn bã nhìn Bạch Hâm Bằng. Tuy vậy, nhưng bên ngoài Hồ Điệp vẫn trông có vẻ như là hoàn toàn bình thường.
Hoàng Hiểu Tâm, Lương Nhã Tịnh cùng Huyết Hồ Điệp ra ngoài sân vườn ngồi để hít thở không khí trong lành, mát mẻ vào buổi sớm.
Người hầu cũng mang trà ra ngoài và để lên chiếc bàn lớn màu trắng được đặt trong sân vườn.
Xung quanh toàn là hoa hồng, hoa tulip và nhiều loài hoa khác nữa. Từng cơn gió mát nhè nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của các loài hoa. Thật khiến cho người ngửi cảm thấy vô cùng dễ chịu và thoải mái.
Huyết Hồ Điệp ngồi vào bàn, cô ngồi giữa Hoàng Hiểu Tâm và Lương Nhã Tịnh.
Người hầu bắt đầu rót trà ra, sau đó lần lượt đặt tách trà vừa rót đến trước mặt từng người.
" Con mời bà nội, con mời mẹ. "
" Ừm. "
Hiểu Tâm và Nhã Tịnh đồng thanh.
Hồ Điệp cầm tách trà lên, ngửi mùi hương. Sau đó cô thổi nhẹ vài cái rồi đặt cánh môi anh đào của cô lên tách trà, uống một ngụm trà nhỏ.
" Mùi thơm quá, đây là Bạch trà đúng không mẹ? "
Lương Nhã Tịnh thoáng bất ngờ, nhìn cô nói:
" Đúng rồi đó con, mẹ không ngờ là con cũng biết đến loại trà này. "
" Tất nhiên là con biết chứ mẹ. Đây là loại trà vô cùng cao cấp, có nhiều tiền chưa chắc hẳn đã mua được Bạch trà. "
" Con cũng nghe nói rằng Bạch trà uống rất tốt. Nó có công dụng làm đẹp da, kháng khuẩn, chống virus, bảo vệ tim, làm chắc xương cốt, phòng ngừa ung thư và nhiều nhiều công dụng khác nữa. "
" Chà, con có vẻ biết nhiều thứ quá nhỉ? "
" Dạ cũng không hẳn đâu, vì con thích uống trà nên con có tìm hiểu một chút thôi. "
Hoàng Hiểu Tâm lên tiếng:
” Nhưng mà nhắc đến trà thì phải ăn cùng với bánh mới ngon chứ. "
Vừa dứt lời, Hiểu Tâm quay sang nói với cô người hầu đang đứng bên cạnh mình.
" Cô kêu người chuẩn bị một cái bánh nhé! "
Cô người hầu hơi cúi người, định đáp lại lời bà thì Huyết Hồ Điệp lên tiếng:
" Khoan đã. "
" Có chuyện gì thế cháu? "
" Cháu có thể làm bánh cho mọi người ăn được không? "
" Cháu biết làm bánh à? "
" Dạ vâng. "
" Thế thì tốt quá. Vậy nếu con thích thì cứ việc làm đi. "
" Vâng, nhưng có thể cho con biết khẩu vị của bà nội và mẹ được không? "
" Bà nội và mẹ đều thích ăn ngọt cả. "
" Thế bây giờ con xin phép ạ. "
Huyết Hồ Điệp đứng lên, nhìn cô người hầu hỏi:
" Chị có thể dẫn đường cho em đến phòng bếp được không? "
" À vâng, mời tiểu thư theo tôi. "
Cô gái đó đi trước, còn Hồ Điệp thì theo sau. Đi được một lát thì tới phòng bếp, cô ấy mở cửa cho Huyết Hồ Điệp vào.
" Mời tiểu thư. "
Hồ Điệp bước vào trong, vì đầu bếp và người hầu ở đây làm việc theo giờ. Vì vẫn chưa đến giờ làm việc của họ nên họ vẫn chưa đến.
Bên trong, các loại dao, nĩa, bếp, chảo, lò vi sóng,...đều là đồ cao cấp.
Huyết Hồ Điệp mở kệ tủ để lấy trứng, bột hạnh nhân...và nhiều dụng cụ và nguyên liệu khác để làm bánh nữa.
Cô người hầu đứng bên cạnh quan sát Hồ Điệp rồi hỏi:
" Tiểu thư có cần tôi giúp gì không? "
" Dạ không cần đâu. "
" Nhưng mà tiểu thư hãy cố gắng để cho tôi giúp cô một chút thôi, việc lặt vặt cũng được. Chứ tôi ở không như thế này, thật chẳng tốt chút nào. "
" Vậy thì...chị giúp em tách lòng trắng trứng ra cho em nhé! "
" Vâng. "
Hồ Điệp cũng bắt tay vào làm việc của mình. Trong lúc làm thì Huyết Hồ Điệp cũng có nói chuyện với cô người hầu.
" Em vẫn chưa biết tên của chị nhỉ? Tên chị là gì thế? "
" Ah, tôi xin lỗi, tôi thất lễ quá, đã quên giới thiệu tên cho tiểu thư biết rồi. Tôi tên Hà Uyển Đình. "
" Uyển Đình à? Tên của chị hay lắm đấy. Nó có nghĩa là ôn hoà, nho nhã và hoà thuận đúng không? "
" Vâng, đúng ạ! "
" Vậy chị bao nhiêu tuổi rồi? "
" Tôi năm nay hai mươi lăm tuổi. "
" Oh, thế là lớn hơn em hai tuổi rồi. "
" Nhưng tiểu thư à... "
" Sao thế chị? "
" Tiểu thư có thể đừng gọi tôi là chị được không? Nếu hai phu nhân kia mà biết thì sẽ không hay đâu! "
" Không sao hết. Dù gì thì chị cũng lớn hơn em mà. "
" Nhưng mà... "
" Tin em đi, sẽ không sao đâu! "
" Vâng. "
Huyết Hồ Điệp cùng Hà Uyển Đình vừa làm vừa trò chuyện cùng nhau.
Hồ Điệp lấy một cái thau đổ đầy nước và đá vào, rồi cô nhúng cả hai bàn tay vào thau nước đá. Sau đó thì lau khô tay, rồi bắt bánh vào khuôn.
Thấy cô làm như vậy, Uyển Đình không khỏi bất ngờ, thắc mắc hỏi:
" Tiểu thư làm vậy để làm gì thế? "
" Em làm vậy là để ngăn độ ấm từ tay truyền sang phần bột. "
" Oh, vậy tiểu thư đang làm bánh gì thế? "
" Là bánh Macaron. "
" Tôi nghe nói bánh này làm rất khó đúng không tiểu thư? "
" Nhận xét chung là rất rất khó, nếu đánh giá độ khó với điểm 10 là mức cao nhất thì Macaron chắc sẽ ở mức 8\-9/10. "
" Ôi trời, nó khó đến vậy sao!? "
" Nhưng nếu làm thuần thục thì chắc chỉ khoảng 5\-6/10 thôi. "
" Vậy nếu tập làm loại bánh này, tiểu thư hẳn mất rất nhiều thời gian nhỉ? "
" Vâng, để tập làm loại bánh này thì cần phải kiên trì, nỗ lực. Nếu không sẽ chẳng mang lại kết quả gì hết. "
" Khâu cần lưu ý khi làm là gì thế tiểu thư? "
" Khi bắt bánh, cầm túi thẳng đứng, vuông góc với mặt bàn. Bột sẽ tự chảy thành hình tròn và mất chóp sau 10\-15 giây. "
" Bình thường thì em sẽ bắt bánh thành hình tròn, nhưng bây giờ em muốn bắt bánh thành hình trái tim. Làm vậy nó sẽ trông dễ thương hơn. "
" Điều cần lưu ý tiếp theo là gì vậy tiểu thư? "
" Giấy nến thường ở dạng cuộn, có thể sẽ bị quăn hoặc cong, làm bánh bị méo mó, cho nên trước khi làm tốt nhất là nên dùng khay hoặc vật nặng đè giấy cho phẳng. "
" Bắt bánh xong thì hong khô bánh, nếu bánh chưa thật sự khô thì khi nướng sẽ rất dễ bị nứt mặt hoặc thiếu chân, bên trong bánh có thể sẽ rỗng hoặc gãy chân sau khi lấy ra khỏi lò. "
" Đối với em, khâu khó nhất là nướng bánh. "
" Tại sao thế tiểu thư? Theo tôi thấy thì nướng bánh cũng khá là dễ mà. "
" Nhìn vậy thôi chứ không hẳn là dễ đâu. Vì tính chất của mỗi lò nướng sẽ khác nhau. "
" Đây là lần đầu tiên em sử dụng cái lò ở đây. Nhưng phải nói cho chị biết một điều là cho dù có cùng một kiểu dáng thì tính chất của lò vẫn khác nhau. "
" Có nghĩa là tuy cùng một kiểu dáng, nhưng nhiệt độ khi nướng bánh sẽ khác nhau đúng không tiểu thư? Có lò sẽ nướng nhanh hơn, có lò sẽ nướng chậm hơn. "
" Đúng rồi. Bánh đã hong khô xong rồi, chúng ta có thể mang đi nướng. Chị bỏ bánh vào lò giúp em nhé! "
" Vâng. "
Trong lúc chờ bánh nướng, Hà Uyển Đình phụ Huyết Hồ Điệp làm nhân bánh. Nào là socola, dâu tây, vanilla, matcha,...
\[. . .\]
Khoảng một tiếng sau thì Huyết Hồ Điệp và Hà Uyển Đình cũng đã hoàn thành xong món bánh Macaron hình trái tim.
" Chị đun một ấm nước giúp em nhé? Để em pha trà. "
" Vâng, tiểu thư định pha trà gì thế? "
" Khi nãy lấy đồ để làm bánh, em thấy có trà Rose Congou nên em sẽ pha trà đó. "
" Oh! Ra là trà đó. "
" Những cánh hoa hồng làm cho nó trở thành một thức uống lãng mạng, vì vậy em cảm thấy Rose Congou rất phù hợp để thưởng thức trà chiều. "
" Với lại, chị thử nghĩ xem. Xung quanh có biết bao nhiêu là hoa hồng, còn có thể uống trà có hương vị của hoa hồng nữa thì còn gì bằng. "
Pha trà xong, Uyển Đình đặt bánh và trà lên một cái khay rồi cùng Hồ Điệp mang ra ngoài vườn.