Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em

Chương 30



Người y tá nghe thấy giọng của Thiếu Huy thì thoáng giật mình. Có vẻ như cô ta đã say đắm giọng nói của Bạch Thiếu Huy mất rồi.

Chưa thấy người nhưng nghe giọng là cô ta đã mê rồi. Không biết đến lúc thấy Bạch Thiếu Huy thì sẽ ra sao đây. Chắc hẳn cô y á đó sẽ xỉu lên xỉu xuống mất. Quả thật mị lực của Thiếu Huy thật không hề tầm thường chút nào.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Mười lăm phút sau thì cô y tá có mặt tại phòng bệnh của Huyết Hồ Điệp.

" Tôi tới rồi thưa thiếu gia. "

Cô ta e thẹn, chầm chậm bước chân vào phòng.

Trước khi vào đây, cô y tá đó có nghe mọi người kể lại rằng người cô vừa nói chuyện có thể đó là thiếu gia, Bạch Thiếu Huy, con của chủ tịch, Bạch Hâm Bằng.

Họ nói rằng hồi nhỏ anh vì gặp tại nạn giao thông nên bây giờ đầu óc có chút ngốc nghếch.

Nhưng bù lại, thiếu gia lại có một dung mạo điển trai, vô cùng mê người, không ai có thể sánh bằng.

" Ah! Chị y tá tới rồi nè! Chị giúp Thiếu Huy lau người và thay đồ cho vợ nhé. "

Anh vui vẻ nói.

Khác với giọng nói qua thiết bị liên lạc vừa nãy. Vào lúc đó, giọng anh vô cùng trầm. Nhưng bây giờ thì lại tươi vui như thế.

" Vì Thiếu Huy là con trai, cho nên không lau người với thay đồ cho vợ được. "

" Nếu làm vậy thì kì lắm. Và vợ cũng có thể sẽ rất rất buồn và sẽ giận Thiếu Huy. "

" Chính vì không muốn vợ giận và buồn nên mới nhờ chị đó nha. Chị không được nhìn người của vợ quá lâu đâu đấy, Thiếu Huy sẽ ghen đấy! "

Anh tỏ vẻ mặt phụng phịu nói.

Thực chất thì Bạch Thiếu Huy chẳng thích tỏ ra như vậy chút nào. Nhưng vì Hồ Điệp nên Thiếu Huy đành phải làm vậy thôi.

" V \- vâng, tôi biết rồi thưa thiếu gia. "

Người y tá đó ngượng cười.

Xem ra lời mà bọn họ nói cho cô nghe là đúng rồi.

" Vậy chị cứ ở trong này đi chăm sóc cho vợ giúp Thiếu Huy đi nhé. Thiếu Huy ra ngoài trước. "

" Vâng. "

" À phải rồi, đồ của vợ Thiếu Huy đặt trên ghế sofa đấy. "

" Vâng. "

Nói xong anh sải bước đi ra ngoài. Anh đi một lượt đến từng tầng, từ tầng một đến tầng sáu để đi khảo sát giúp Bạch Hâm Bằng.

Bạch Thiếu Huy đi thang máy xuống tầng một. Anh đi một lượt xem kĩ từng phòng, quan sát cách làm việc của từng người.

Anh còn có hỏi một vài bệnh nhân về chất lượng của tầng này.

" Bác ơi bác! "

Anh đi đến gần.

" Hả?! "

Người đó có chút giật mình vì bị anh đột nhiên gọi như thế.

" Có chuyện gì vậy cháu? "

" Cho châu xin ít phút của bác nhé? Không biết liệu có làm phiền bác nghỉ ngơi không? "

" Không đâu. "

Người đó là một người phụ nữ trung niên, chắc cũng cỡ tuổi mẹ anh hoặc nhỏ hơn.

Người đó nghe Bạch Thiếu Huy nói chuyện lịch sự như thế thì hài lòng.

" Vậy cho cháu xin phép hỏi bác vào điều nhé? "

" Ừm! Cháu cứ hỏi đi. "

" Bác thấy những y tá ở đây chăm sóc bác như thế nào? Có tốt không ạ? "

" Có chứ! Tốt lắm, khi bác gọi thì đến rất nhanh. Thái độ làm việc cũng rất nhiệt tình, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. "

" Thế đồ ăn có tốt không bác? "

Anh gật gật đầu hài lòng rồi hỏi tiếp.

" Cũng tốt đấy. Nhưng đôi khi cơm lại cho nhiều nước quá, nên thành ra cơm bị nhão. "

" Còn đồ ăn thì ngon. Nhưng cũng có lúc cơm và đồ ăn bị nguội đi vì để quá lâu. "

" Oh! Vậy à... "

Anh bắt đầu cảm thấy khó chịu, thoáng cau này vì lời nói của người phụ nữ đó có chút không hài lòng.

Xem ra anh phải xem xét lại cách làm việc của người đầu bếp phụ trách phần ăn của tầng này rồi.

Ở đây, mỗi tầng đều có một đầu bếp phụ trách khác nhau, có thể khẩu vị sẽ khác nhau một chút nhưng đồ ăn vẫn ngon.

Tầng càng cao thì càng tốt. Nhưng tốt ở đây là phòng nằm. Tầng năm là tầng tốt nhất.

Nằm một mình một phòng. Có bàn ghế sofa, máy sưởi, máy lạnh, ti vi, nhà vệ sinh, còn có cả tủ lạnh nữa cơ. Nhưng tủ lạnh thì tầng năm mới có, còn những tầng khác thì không.

Bạch Thiếu Huy lại tiếp tục hỏi thêm.

" Vệ sinh ở đây bác cảm thấy như thế nào? Có sạch sẽ không? "

" Ừm! Tốt lắm. Lúc nào cũng sạch sẽ, thơm tho và thoáng mát cho cả căn phòng. "

" Vậy là chỉ có đồ ăn là chưa được tốt lắm đúng không bác? "

" Đúng vậy. "

" Vâng, cháu cảm ơn bác. "

" À phải rồi, bác cho cháu biết tên được không? "

" Bác tên là Hạ Á Hiên. "

\( Là mẹ của Huyết Hồ Điệp đó mọi người. \)

" Vâng, cháu cảm ơn bác. Cháu xin phép đi ạ. "

Anh nói rồi đứng lên.

" Ừm, tạm biệt cháu. "

Thiếu Huy vừa đi vừa nghĩ, sao cái tên đó nghe quen quá vậy, hình như mình đã nghe ai đó nói hoặc là đã đọc qua ở đâu đó rồi thì phải.

Suy nghĩ một lúc lâu thì anh tạm gạc bỏ những suy nghĩ đó sang một bên. Tiếp tục công việc khảo sát.

Bạch Thiếu Huy cũng lần lượt kiếm thêm một vài người nữa để hỏi, trên cùng một tầng.

Tất cả câu trả lời đều giống như người phụ nữ trung niên khi nãy. Mọi thứ đều ổn trừ thức ăn.

Bạch Thiếu Huy bắt đầu lên tầng hai hỏi tiếp. Các câu hỏi thì cũng như cũ, câu trả lời cũng rất tốt. Tất cả mọi thứ đều tốt cả.

Anh tiếp tục hỏi đến các tầng ba, tầng bốn và tầng năm thì vẫn tốt. Tầng sáu là tầng làm việc của các bác sĩ và giám đốc của bệnh viện.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Xin lỗi mọi người nhiều, do mấy bữa nay mình bị bệnh nên không ghi chap mới được. Bây giờ vẫn còn nhưng đỡ rồi, mong mọi người thông cảm cho mình nha.