" Trời ơi! Con à, con có sao không? Ráng chịu đựng một chút. Ba mẹ sẽ nhanh chóng đưa con ra khỏi đây! "
Đáp lại lời bà chỉ là sự im lặng, ánh mắt Thiếu Huy đờ đẫn nhìn khuôn mặt lo lắng của Nhã Tịnh, anh lại tiếp tục chầm chậm quay sang nhìn Bạch Hâm Bằng, ông cũng đang sốt sắn, lo cho đứa con trai của mình.
" Phải mau chóng đưa con ra ngoài. Anh sẽ tìm cách ra khỏi đây, còn em thì may gọi xe cấp cứu đi. Nhanh nhanh lên! "
Ông nói gần như muốn gào lên đưa ra từng chỉ dẫn cho vợ mình. Thật sự Hâm Bằng không thể nào bình tĩnh nỗi khi thấy đứa con của mình máu me đang chảy đầy trên khuôn mặt đờ đẫn như thế.
" Vâng, em làm liền đây! "
Bà gật vật đầu, vội lấy điện thoại ra gọi cho xe cấp cứu.
Người lái xe thì vẫn ngồi ở trong đó và tất nhiên anh ta đã lìa đời. Hai người bọn họ đi ra xa khỏi chiếc xe để tránh trường hợp xe sẽ phát nổ.
Vì Bạch Thiếu Huy được Lương Nhã Tịnh bế ngửa người lên bên anh có thể nhìn thấy ngọn đồi đối diện có một người súng bắn tỉa đang nhắm chuẩn bị bắn anh.
Thấy thế thì Thiếu Huy hoảng loạng, tay chân vùng vẫy. Mặc kệ cho vết thương trên đầu đang ngày càng nhói đau thêm.
" Không được! "
Thiếu Huy bật dậy, bừng tỉnh khỏi giấc mơ đó, hay nói đúng hơn là một cơn ác mộng.
Anh lấy tay lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán.