Ba từ cuối Hồ Điệp không dám nói lớn, chỉ nói lí nhí trong miệng. Cô chỉ thầm cầu nguyện khi ngồi vào xe.
Hi vọng linh cảm của cô là sai, cầu mong cho cô và Thiếu Huy sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Đặc biệt là anh, Hồ Điệp không muốn mảnh tình đầu của mình đau đớn như bao người khác, mà cô muốn nó sẽ kéo dài hạnh phúc đến hết một đời của cô.
Hồ Điệp ngồi ở ghế phụ bên cạnh Thiếu Huy mà tâm trạng thấp thỏm, lo lắng. Cô cứ liên tục đưa mắt sang nhìn anh, tay thì muốn nắm lấy tay anh nhưng Hồ Điệp sợ nguy hiểm nên lại thôi.
" Sao vợ lại nhìn chồng mãi vậy? Mặt chồng muốn bỏng vì vợ cứ nhìn chầm chầm mãi đấy. "
Thiếu Huy thấy cô cứ nhìn mình như thế thì cười hỏi.
" Không có gì đâu mà. Chắc hẳn là vì anh có sức hút với em quá, nên ánh mắt của em không rời khỏi anh được. "
Hồ Điệp cũng cười, đáp lại anh.
" Chà, hôm nay vợ còn biết nịnh chồng nữa à. "
" Em làm gì nịnh anh chứ, em đang nói sự thật mà. Anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà em từng nhìn thấy. "
" Vậy nếu gặp được người đẹp hơn chồng thì vợ sẽ xem người đó là người đẹp nhất, đúng không? "
" Anh lại trêu em. Không có đâu mà, anh là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng của em. "
Hồ Điệp quay sang đánh yêu anh.
Hai người đã rất vui cho đến khi linh cảm của cô đúng.
" Chết rồi, xe chúng ta bị đứt thắng! "
Thiếu Huy hốt hoảng nói.
" Cái gì?! Không phải khi đến đây cắm trại xe vẫn không sao à?! "
" Chắc đã có ai đó cắt thắng xe rồi. "
" Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?! "
Thiếu Huy không trả lời, anh cố gắng bình tĩnh, quan sát xung quanh. Anh nhìn ra cửa sổ thì thấy đó là một đám cỏ, Thiếu Huy liền nảy ra một ý nghĩ, tuy nó có hơi nguy hiểm, nhưng vẫn đỡ hơn là lao xe vào vách đá hoặc va vào nơi nào đó.
" Vợ này. "
" Dạ? "
Hồ Điệp quay sang, hồi hộp nhìn anh.
" Chồng nhất định sẽ bảo vệ vợ. "
" Em biết mà. Nhưng em cũng sẽ bảo vệ anh. "
" Chồng muốn vợ hãy tin tưởng chồng. "
" Em luôn luôn tin tưởng anh. "
" Vậy bây giờ phải làm theo những gì chồng bảo nhé. "
" Vâng. "
" Cởi thắt dây an toàn của vợ ra. "
Cô nghe Thiếu Huy nói thế thì nhanh tay cởi thắt dây ra mà không nghi ngờ gì cả. Còn Thiếu Huy thì đã cởi ra trước khi anh bảo cô rồi.
" Sau đó thì sao nữa anh? "
" Ngồi sang bên chồng đi, không cần phải lo che tầm nhìn của chồng đâu. "
Nghe anh nói thế thì cô có chút sợ, nhưng Hồ Điệp vẫn tìm cách ngồi sang đùi của anh. Thiếu Huy một tay lái xe, một tay thì ôm lấy eo cô.
" Vợ nhắm mắt lại nhé. "
Hồ Điệp chỉ gật đầu, đầu cô thì tựa lên vai anh, nhắm chặt hai mắt lại. Tay phải Thiếu Huy ôm lấy eo cô, tay anh thì dần dần buông lỏng khỏi vô lăng rồi nhanh mở cửa xe nhảy ra ngoài.
Bọn họ lăn mấy chục vòng trên đám cỏ đó, nói là đám cỏ nhưng trên đó vẫn có đá là chủ yếu.
Mặc dù Hồ Điệp được Thiếu Huy ôm trọn vào người nhưng cô vẫn xây sát không ít, còn anh thì dĩ nhiên bị thương nặng hơn cô. Thiếu Huy thì và Hồ Điệp thì đầu óc mơ hồ, nhưng tay chân anh không thể nào động đậy nổi.
" Vợ này...đừng bỏ chồng ở đây nhé... "
Thiếu Huy vừa thở dốc vừa nói.
" Em sẽ không rời xa anh đâu. "
Cô đặt tay lên má anh, vuốt nhẹ.
" Cảm ơn vợ... "
Vừa dứt câu thì hai mắt anh từ từ nhắm lại. Nhưng anh chỉ bất tỉnh thôi.
Hồ Điệp lấy điện thoại ra, thay vì gọi trực tiếp cho xe cứu thương thì cô gọi cho gia đình trước. Vì cô nghĩ thế nào thì trong lúc nói thì cô cũng sẽ bất tỉnh, nếu chẳng may mà chưa kịp nói ra địa chỉ mà bất tỉnh thì cô chẳng biết làm sao cả.
" M\-mẹ ơi, xem định vị của xe...rồi gọi xe cấp cứu giúp con. "
Hồ Điệp vừa thở dốc vừa nói.
" Cái gì?! Hai con làm sao mà gọi xe cấp cứu?! "
Nhã Tịnh ở đầu dây bên kia hốt hoảng hỏi.
" Giờ...con không tiện giải thích. Mẹ mau... "
Nói đến đây thì giọng cô nhỏ dần, sau đó thì bất tỉnh.
" Alo! Alo! Thôi chết rồi! "
Nhã Tĩnh gọi mãi mà không nghe phản hồi thì vội cúp máy rồi xem định vị được cài sẵn trên xe. Chiếc xe đã đâm vào vách đá và sắp phát nổ rồi, nên bà phải xem nhanh chóng vị trí của xe. Có thể vị trí của xe giữa Hồ Điệp và Thiếu Huy sẽ cách xa một khoảng nhưng vẫn không sao.
Sau khi Nhã Tịnh cúp máy, Hiểu Tâm và Hâm Bằng nghe cuộc nói chuyện của bà và Hồ Điệp thì cũng hiểu chuyện. Ai nấy cũng đều lo lắng cho cô và anh. Trong lúc Nhã Tịnh tìm vị trí thì Hiểu Tâm liên lạc cho ba mẹ của Hồ Điệp thông bào về tình hình của hai người họ.
" Cái gì!? Hai tụi nhỏ đi chơi làm sao mà bị như thế vậy bác?! "
Sở Tiêu nghe như sét đánh ngang tai.
" Hiện tại bác vẫn chưa biết. Bây giờ mẹ của Thiếu Huy đang tìm vị trí của hai tụi nhỏ để gọi xe cấp cứu, đợi một lát nữa tìm xong vị trí thì bác sẽ thông báo bệnh viện để cho hai con đến đó luôn. "
" Vâng! Con cảm ơn bác! "
" Tìm thấy chưa con. "
Vừa ngắt máy thì Hiểu Tâm quay sang nhìn Nhã Tịnh hỏi.
" Dạ rồi. "
Nhã Tịnh liền gọi xe cấp cứu, Hâm Bằng thì bảo người hầu nhanh chóng chuẩn bị xe. Gọi xong xe cấp cứu thì họ lên xe đi đến nhà của Hồ Điệp với tốc độ nhanh nhất để đón Á Hiên và Sở Tiêu đi cùng đến bệnh viện.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mọi người nhớ like và rate cho mình 5 sao nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình