Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 1: Mất trí nhớ



Tô Ý Nhiên đang ngủ say, đột nhiên bị một nguồn sức mạnh hất đi, cậu ʍôиɠ lung cảm giác mình thiếu chút nữa ngã xuống giường, vội vã hơi di chuyển vào giữa giường, mơ mơ màng màng kéo kéo chăn, tay thử thăm dò tìm vị trí anh Đình trong chăn, mới vừa mò tới cánh tay anh Đình, ai biết lại lần nữa bị một nguồn sức mạnh hất đi, lần này nửa người cũng sắp rớt xuống mạn giường.

Cậu rốt cục bị đánh thức, vội vàng ngồi dậy, ôm góc chăn dụi dụi mắt, có chút mê man.

Trời còn chưa sáng, trong phòng rất tối tăm, cậu thanh tỉnh một phút chốc mở mắt ra, ngẩng đầu là thấy một bóng đen ngồi dựa vào đầu giường. Cố Uyên Đình không biết đã ngồi dậy từ lúc nào, khắp toàn thân dường như đều lộ ra khí tức hắc ám nham hiểm, đang lạnh lùng nhìn cậu.

Cố Uyên Đình lạnh lùng nhìn người trước mặt, trong đầu chậm rãi chuyển động, hồi tưởng xảy ra chuyện gì.

Ký ức cuối cùng, dừng lại ở trong biệt thự ở hòn đảo hải ngoại, phòng tối đen tẩm đầy xăng, hắn châm lửa.

Lửa nổi lên.

Lần thứ hai mở mắt ra, hắn phát hiện mình không chết, đang nằm trêи giường xa lạ, trong chăn ấm áp dễ chịu, trong ngực của hắn ôm kẻ thù vốn đã sớm chết trong ngục.

Tô Ý Nhiên lúc này đã tỉnh táo lại, chú ý tới trạng thái Cố Uyên Đình rất không bình thường, cậu tiện tay mở đèn, nhích tới gần thân thiết gọi hắn: "Anh Đình?"

Cậu rất lo lắng sờ đầu gối chân trái của Cố Uyên Đình: "Làm sao thế? Chân lại đau?"

Chân trái của anh Đình khi còn bé bị thương, suýt nữa bị tàn tật, tuy nhiên sau đó điều trị, mà đến cùng vẫn để lại chút bệnh, mỗi lần đến ngày mưa dầm lạnh giá, đầu gối chân trái và xương đùi cẳng chân sẽ mơ hồ đau.

Không đợi Tô Ý Nhiên đụng tới đầu gối Cố Uyên Đình, Cố Uyên Đình đột nhiên kéo cổ tay Tô Ý Nhiên, hất cậu ra, môi mỏng phun ra chữ băng lãnh: "Lăn."

Tô Ý Nhiên bối rối một chút, chưa kịp phản ứng, đợi một lát, vành mắt hơi đỏ lên, có chút khó chịu yên lặng đứng dậy rời khỏi phòng.

Cố Uyên Đình không khỏi giơ tay đè lại trái tim của mình, nơi này, vì sao lại mơ hồ nhoi nhói?

Hắn tạm thời không để ý đến cái này, quét mắt một vòng gian phòng xa lạ này.

Phòng ngủ phổ thông nhạt màu, trêи bàn bên giường có một bình hoa tươi, có mấy phần ấm áp, mà không thể che giấu đơn sơ cùng nhỏ hẹp, sau khi hắn trở lại Cố gia nhiều năm trước, rốt cuộc không còn ở loại gian phòng này.

Cố Uyên Đình nhíu mày, đứng dậy xuống giường, dự định ra ngoài xem xem.

Mới vừa đeo dép lên, còn chưa đi hai bước, hắn cứng đờ, khó có thể tin cúi đầu nhìn chân trái của mình.

Chân trái tàn tật của hắn, khỏi rồi?

Hắn xoay xoay chân trái hai lần, lại đi mấy bước, chân trái tàn tật từ sau khi bị chém lúc chín tuổi, thật sự khỏi.

Tất cả những thứ này là chuyện gì xảy ra? Hắn ngẩng đầu lần thứ hai nhìn quanh phòng ngủ đơn sơ xa lạ, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua một bức ảnh chung trêи bàn, sửng sốt một chút. Hắn đi tới trước bàn, cẩm ảnh lên.

Trong ảnh, ánh nắng xuyên thấu qua cành lá xum xuê hắt xuống, hắn và Tô Ý Nhiên, đang ôm nhau, bầu không khí ôn nhu lưu luyến.

Hai người trong ảnh, đều trêи dưới hai mươi tuổi.



Cạnh ảnh chụp chung là một bức ảnh đơn, Cố Uyên Đình dừng một chút, cầm nó lên.

Mặt trong ảnh còn trẻ, lạnh lùng, là mặt lúc hắn hơn hai mươi tuổi, bất đồng duy nhất là, vết sẹo từ thái dương đến cuối mắt phải, không thấy.

Cố Uyên Đình giật mình, quay đầu nhìn ngày trêи lịch tường.

Ngày 28 tháng 10 năm 2020.

Năm 2020, năm đó hắn hai mươi sáu tuổi.

Tô Ý Nhiên bưng một chén nước nóng, cầm khăn lông nóng vào, thấy Cố Uyên Đình đang ngồi bên giường, rũ tay, mặt chìm trong bóng tối.

Cậu đưa cốc cho Cố Uyên Đình: "Uống chút nước nóng nha?" Thấy đối phương không nhận, cũng không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là thả cốc ở trêи bàn bên cạnh, ngồi xổm ở trước người Cố Uyên Đình, cuốn ống quần pijama bên chân trái của hắn: "Em xem một chút."

Cố Uyên Đình lần này không hất Tô Ý Nhiên ra, hắn cúi thấp đầu, yên lặng quan sát đối phương.

Tô Ý Nhiên cuốn ống quần pijama bên trái của Cố Uyên Đình lên trêи, vẫn luôn cuốn đến trêи đầu gối, lấy tay nhẹ nhàng ấn ấn bắp chân và đầu gối của hắn, ngẩng đầu hỏi hắn: "Vẫn đau chỗ này sao?"

Thấy Cố Uyên Đình không đáp lại, cậu tưởng đau không chịu được, đặt chân đối phương lên giường, dùng khăn lông nóng xoa lên đầu gối và bắp chân, cách khăn lông nóng từ từ bắt đầu xoa bóp cẳng chân của Cố Uyên Đình.

Cố Uyên Đình bất động thanh sắc yên lặng quan sát Tô Ý Nhiên này.

Vài sợi tóc mềm mại đen nhánh theo động tác cúi đầu của Tô Ý Nhiên rũ xuống trêи trán cậu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà, đuôi mắt hạnh to tròn rũ xuống, có vẻ hơi vô tội, lông mi nhỏ dài buông xuống, đang rất nghiêm túc xoa bóp bắp chân hắn, thoạt nhìn chỉ là thiếu niên tuấn tú.

Mặt mơ hồ vẫn là gương mặt kia, mà cảm giác khắp toàn thân lại hoàn toàn khác kẻ thù của hắn.

Cậu ta là ai?

Tô Ý Nhiên sờ thấy khăn lông lạnh bớt, lấy khăn mặt đi, hỏi Cố Uyên Đình: "Khá hơn chút nào không?"

Trong đầu Cố Uyên Đình lóe lên rất nhiều loại suy đoán, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, mắt phượng hẹp dài nham hiểm nhìn chằm chằm Tô Ý Nhiên, cả người đều rất âm trầm băng lãnh.

Tô Ý Nhiên biết Cố Uyên Đình trước đây thường xuyên bởi vì chuyện khi còn bé rơi vào tâm tình bất ổn, nhưng từ khi hai người yêu đương kết hôn, tình huống như thế cơ bản không phát sinh nữa.

Cậu thấy Cố Uyên Đình rõ ràng trạng thái không đúng, cho là đối phương là bởi vì chân đau nhớ lại chuyện trước kia, lúc này mới phạm vào bệnh cũ, không nhịn được đau lòng tới gần Cố Uyên Đình, mở rộng vòng tay ôm lấy hắn, sờ sờ tóc của hắn: "Không sao đâu, em ở đây."

Hơi thở ấm áp bỗng nhiên vây quanh, Cố Uyên Đình nhất thời không phản ứng lại, chóp mũi ngửi được vị quả thơm ngọt nhàn nhạt, hắn bối rối một chút, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối với hắn như vậy.

Rõ ràng phải cực kỳ chán ghét người này, chán ghét tất cả tiếp xúc, mà thân thể hắn lại cũng không chống cự, cũng không ghét, bình yên tiếp nhận giống như chuyện đương nhiên.

Cố Uyên Đình đột nhiên cảm giác trêи trán truyền đến xúc cảm ấm áp, Tô Ý Nhiên nhẹ nhàng hôn trán hắn, sờ mặt hắn, như động viên trẻ con, cúi đầu ôn nhu đối diện hắn, đồng tử màu trà hoàn toàn tinh khiết, lo âu và yêu thương: "Không sao đâu, anh Đình."



Cố Uyên Đình triệt để đờ đẫn.

Tô Ý Nhiên cảm giác được Cố Uyên Đình tựa hồ khá hơn một chút, lại dùng tay thử một chút nhiệt độ trán hắn, cảm giác nhiệt độ trán hắn bình thường, mới hơi khẽ thở ra một hơi: "Anh ngủ tiếp một lát đi? Nha?" Cậu nhìn đồng hồ báo thức, buông lỏng ôm ấp ra, "Mới hơn sáu giờ, em đi một lát, lúc cơm chín rồi gọi anh."

Cố Uyên Đình nhìn bóng lưng Tô Ý Nhiên đi ra ngoài, ngón tay từ từ sờ trán một chút, tựa hồ vẫn có thể cảm giác được xúc cảm đôi môi mềm mại của đối phương, sắc mặt của hắn biến ảo không ngừng.

Tô Ý Nhiên thu dọn đồ cần mang đến tiệm vào hai hộp, kỳ thực hôm qua cũng đã dọn dẹp gần hết, còn sót lại một chút chưa thu dọn xong.

Cậu và Cố Uyên Đình lúc lên đại học đã đồng thời mở một quán trà sữa trong nhà ăn trường học, chủ yếu bán trà sữa, phụ là bán đồ ngọt, kinh doanh cũng không tệ lắm, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn tiếp tục kinh doanh ba năm.

Hiện tại tài chính dần dần dư ra, vì trải qua cuộc sống tốt hơn, hai người thương lượng quyết định mở rộng cửa hàng, đồng thời mở một quán đồ ngọt trong thành phố.

Lần này họ luôn luôn bận tiệm mới, cửa hàng trà sữa trong nhà ăn trường học phải thuê học sinh trong trường học làm nhân viên làm thêm.

Tiệm mới đã chọn địa điểm, trang trí, làm giấy chứng nhận đã xong, chuẩn bị trước khi mở cửa tiệm đã đến giai đoạn kết thúc cuối cùng, Tô Ý Nhiên đã chọn xong ngày Hoàng đạo, qua mấy ngày là có thể mở cửa tiệm đại cát.

Tô Ý Nhiên thu dọn hai hộp lớn và mấy cái túi đặt ở huyền quan, chờ lúc ra cửa cầm đi.

Cậu đến nhà bếp quấy mấy cái bánh trứng gà, trứng muối cho vào cháo thịt cũng gần xong, xem xem thời gian đã sắp bảy giờ rưỡi, không biết anh Đình tỉnh chưa. Cậu lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ ra, liếc mắt nhìn vào trong.

Cố Uyên Đình đang xem điện thoại di động, nghe thấy động tĩnh thì nhìn lại bên này. Tô Ý Nhiên không nghĩ tới hắn không ngủ, còn có tinh thần chơi điện thoại di động, xem ra tâm tình đã khá một chút, cậu hơi hơi yên tâm: "Rời giường ăn cơm thôi."

Thấy Cố Uyên Đình để điện thoại di động xuống, Tô Ý Nhiên trở lại bếp, tiếp tục khuấy cháo ăn sáng.

Cố Uyên Đình rửa mặt xong đổi thường phục đi ra, thấy trêи bàn ăn trong phòng khách đã bày xong chén cháo và một đĩa bánh trứng gà, hắn quan sát gian phòng khách này một chút, giống phòng ngủ, màu sơn nhạt trang trí đơn giản, trêи bàn bày hoa tươi, có thể thấy được chủ nhân là một người hưởng thụ sinh hoạt, có tư tưởng.

Cả nhà này là bố cục hai phòng ngủ một phòng khách, một gian khác dùng làm thư phòng, còn có một ban công lớn, trêи ban công đồng dạng trưng bày một ít cây xanh và hoa tươi.

Rất nhỏ, mà rất ấm áp.

Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên còn đang trộn gia vị đồ ăn trong bếp, Tô Ý Nhiên trong ký ức để cho hắn ấn tượng cuối cùng đã là mười năm trước.

Lúc trước, là Tô Ý Nhiên gián tiếp dẫn đến chân trái của hắn bị chém đứt, lưu lại tàn tật suốt đời, cũng là Tô Ý Nhiên làm cho thời đại thiếu niên của hắn tràn ngập vặn vẹo u ám, nhưng chuyện đó đối với hắn mà nói đã không quan trọng. Mười năm trước, Tô Ý Nhiên đã bị hắn đưa vào ngục giam, cũng chưa được bao lâu, hắn nghe được tin tức đối phương chết trong ngục.

Bất ngờ, hay là ai ra tay, hắn không thèm để ý.

Trong ấn tượng chỉ để lại một lần cuối trước khi đối phương bị hắn đưa vào ngục giam, bóng người chán nản, cuồng loạn kia.

Tô Ý Nhiên trộn xong gia vị lấy tới, thấy Cố Uyên Đình đang nhìn cậu chằm chằm, không nhịn được khẽ mỉm cười, lộ ra một cái lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má phải.

"..." Cố Uyên Đình bình tĩnh dời tầm mắt.

Lại một bộ nữa ~ mọi người hãy yêu thương em nó như những bộ trước nha hihi