Ông Xã Phúc Hắc Lừa Tình

Chương 6: Dịu dàng khó cưỡng



Ánh mắt chạm nhau, Kiều Kiến Bang không những không rời môi Hạ Du, ngược lại đầu lưỡi còn nhân cơ hội cô hoang mang mà tiến sâu vào miệng cô. Ngay khi hai đầu lưỡi chạm nhau, lưỡi Hạ Du lập tức rụt về cuống họng, bắt đầu lấy lại tỉnh táo để phản kháng đẩy anh ra.

Kiều Kiến Bang trước sự chống đối của Hạ Du, anh buộc phải từ bỏ ngang nụ hôn. Đối diện với anh là gương mặt hoảng sợ của cô, anh nắm lấy đôi tay đang đặt ở ngực anh nhấn nhẹ xuống đệm, dùng vẻ mặt tà mị quyến rũ cô.

"Đừng sợ, tôi sẽ không làm em đau"

Cảm nhận tay Hạ Du không còn dùng sức để gồng, Kiều Kiến Bang mỉm cười hài lòng lần nữa cúi xuống hôn cô, bàn tay anh chạm vào da thịt cô đến đâu cơ thể cô liền run rẩy lên đến đó.

Kiều Kiến Bang giữ lời hứa, từ đầu đến cuối đều rất nhẹ nhàng chậm rãi, dù bản thân có hưng phấn cũng tự kiềm chế để không làm Hạ Du kinh sợ.

Khi Hạ Du thức giấc khi mặt trời bắt đầu chiếu những tia sáng đầu tiên, cả cơ thể cô uể oải không còn sức, nhìn Kiều Kiến Bang ngủ say bên cạnh, Hạ Du bỗng nhớ đến đêm qua...

Hóa ra cảm giác đan xen giữa tội lỗi và bị nhấn chìm trong dục vọng lại có thể khiến con người ta mất đi tỉnh táo. Kiều Kiến Bang đối với cô rất dịu dàng, rất ngọt ngào, song song với đó là cảm giác đau đớn xen lẫn thỏa mãn, ngoài ra cô chẳng còn có thể cảm nhận gì khác.

Sau bữa sáng, Kiều Kiến Bang đưa Hạ Du đi đăng ký kết hôn, sẵn tiện đưa cô đi mua quần áo cùng những đồ dùng cần thiết khác.

Quay qua quay lại tốn hết một ngày, buổi chiều bên ngoài trước khi về nhà, Kiều Kiến Bang mở lời hỏi: "Em có muốn ăn gì không?"

Hạ Du chợt mỉm cười gật đầu, ánh mắt lấp lánh tia sáng: "Tôi muốn ăn bánh mì thịt"

Mua xong bánh mì, Hạ Du muốn đến công viên gần chỗ trước đây cô và Kiều Kiến Bang gặp nhau lần đầu tiên.

Buổi chiều gió mát, Hạ Du cùng Kiều Kiến Bang tìm một chổ vắng người ngồi xuống.

Trái với tưởng tượng của Kiều Kiến Bang, anh luôn cho rằng ở độ tuổi của Hạ Du sẽ thích làm những gì sôi nổi, nhưng cô chỉ thích ngồi ở công viên hóng mát. Kiều Kiến Bang nghi hoặc về độ tuổi thật của Hạ Du, anh lên tiếng trêu chọc.

"Em thật sự mới hai mươi tuổi? Sở thích sao giống những người tám mươi tuổi như vậy?"

Hạ Du buồn cười, thành thật kể cho anh nghe.

"Do thói quen mà hình thành, anh cũng biết bố tôi và vợ sau ông ấy hay rủ người này người nọ đến nhà cờ bạc nhậu nhẹt, hôm nào tôi đi làm về sớm đều ghé đến đây ngồi chơi, đến tối muộn mới về nhà"

Kiều Kiến Bang đặt tay lên thành ghế phía sau lưng Hạ Du, trầm tư hỏi cô: "Em nói mẹ em ra nước ngoài để em sống với bố, em có giận bà ấy vì đã để em lại một mình không?"

Hạ Du mỉm cười lắc đầu, cảm xúc khi nhắc đến mẹ liền dâng trào, cô mở to mắt ngăn không cho lệ rơi ra, hít sâu lấy bình tĩnh.

"Tôi chưa từng nghĩ sẽ giận mẹ tôi, bà ấy vì lo cho tương lai chúng tôi nên mới vất vả một thân một mình bươn chải ở nước ngoài"

Ấn đường của Kiều Kiến Bang cau nhẹ, ánh mắt không ngừng dõi theo từng nét mặt của Hạ Du.

"Bà ấy có nói khi nào về nước không?"

"Có, mẹ tôi nói có thể hết năm sau sẽ về"

Kiều Kiến Bang chợt cười nhạt, vuốt sau đầu Hạ Du an ủi, gửi gắm đến cô mong ước: "Hạ Du, tôi hy vọng dù trong tương lai có bất kỳ chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ là một cô gái bao dung như hiện tại"

"Tôi cũng hy vọng mình sẽ không phải bước vào con đường sai trái"

Biểu cảm Kiều Kiến Bang mang theo tâm sự, anh không mong cô sẽ giống cô gái khác bị quyền tài mua chuộc biến thành một con người khác. Anh muốn một người vợ sống tình cảm nghĩ cho gia đình, không phải một người chỉ chạy theo danh lợi cho bản thân.

Sau khi đăng ký kết hôn trở thành vợ hợp pháp của Kiều Kiến Bang, cuộc sống của Hạ Du hầu như đều thuộc vào sự kiểm soát của anh. Cô rời khỏi nhà cũ, không còn phải lo lắng phải chạm mặt những người đáng sợ, công việc ở cửa hàng hoa cũng phải nghỉ việc kể từ lúc dọn đến biệt thực của Kiều Kiến Bang sống.

Sau hai tuần ở cùng Kiều Kiến Bang, buổi sáng Hạ Du thử que, kết quả hai vạch, cô mang ra ngoài gọi anh dậy cho anh xem.

Kiều Kiến Bang mình trần đắp chăn từ eo trở xuống, cầm que thử thai Hạ Du đưa anh lập tức tỉnh ngủ, không ngờ lại thành công nhanh như vậy.

Trầm ngâm nhìn que thử thai trong tay một lúc, Kiều Kiến Bang bỗng vươn tay về phía Hạ Du, cô đặt tay cô vào tay anh, anh liền kéo cô ôm vào lòng, bất chợt bày tỏ.

"Cảm ơn em"

Hạ Du bất giác mỉm cười đáp lại: "Anh vất vả rồi"

Cả hai bỗng bật cười, thân phận đã chính thức lên chức.

Xác nhận Hạ Du mang thai, Kiều Kiến Bang mới buông tha cho thân xác cô, không còn chịu cảnh tối nào cũng vận động đến hơn nửa đêm.

Cũng chính từ lúc đó, thái độ Kiều Kiến Bang dành cho cô trở nên dịu dàng hơn. Anh còn đích thị là kẻ cuồng con, Hạ Du mới cấn bầu, anh đã mua mấy chục quyển sách liên quan về vấn đề mang thai, tâm lý của mẹ và em bé,... kiên nhẫn đọc xuyên suốt nhiều ngày.

Kể cả ăn uống, trang phục, cách đi đứng của Hạ Du cũng bị Kiều Kiến Bang quản chặt, đổi lại anh luôn cố gắng giúp cô giữ tinh thần thoải mái, vui vẻ nhất bằng hết khả năng của anh. Hạ Du biết rõ, những việc anh làm không phải cho cô mà là cho con anh ở trong bụng cô. Dù là lý do nào, những gì Kiều Kiến Bang làm cho cô đều là những gì thật lòng nhất của anh.