Cố Thanh Thanh vốn ở bên sô pha, chờ sau khi Lãnh Tư Thành đi về phía nơi này, cô tương đối “Thức thời” cúi đầu lui về sau.
Không thể bị anh nhìn đến, cũng không thể bị anh phát hiện, hôm nay cô chạy đến nơi này, là vì một công ty quảng cáo rách nhỏ ở trong mắt anh còn kém hơn một đầu ngón út, này chính là khách hàng thực hiện hợp đồng quảng cáo 10 vạn đồng.
Lãnh Tư Thành sớm có mệnh lệnh, không cho phép cô ra ngoài làm việc. Vợ của thiếu đổng tập đoàn Lãnh thị, tổng giám đốc giải trí Hoàng Đình, tuyệt đối không thể đi công ty bên ngoài khom lưng uốn gối với người khác, anh ném không nổi mặt mũi này!
Cố Thanh Thanh lui về sau, người phía sau lại muốn chen về phía trước, vừa ra vừa vào, không biết là ai không cẩn thận đẩy cô một chút, cô không đứng vững, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất. Trong lúc hoảng loạn, bắt lấy tay vịn khác của sô pha bên cạnh, khó khăn ổn định thân hình, chợt cổ tay tê rần, một bàn tay lạnh lùng, khớp xương rõ ràng, đã cầm cổ tay mảnh khảnh của cô. Xúc cảm lòng bàn tay ướt lạnh nhẹ đè ép kia, còn có đường vân lòng bàn tay quấn quít quen thuộc -- đây là Lãnh Tư Thành!
Sau lưng Cố Thanh Thanh đã nổi lên một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn.
Xong đời, bị Lãnh Tư Thành phát hiện!
Lãnh Tư Thành ngồi ở trên sô pha, trên mặt anh tuấn không có một chút biểu tình, tròng mắt cũng không có nổi lên bất kỳ cảm xúc gì. Giống như không quen biết cô, giống như trước nay đều chưa từng thân mật với cô.
Cô tâm hoảng ý loạn, muốn rút tay ra. Dùng sức vài lần, không chỉ có không chạy thoát gông cùm xiềng xích, sức nắm ngược lại càng lúc càng lớn, như là muốn bóp nát xương cốt của cô.
Anh càng không buông ra, cô liền càng khẩn trương, đến giọng nói cũng có chút nói lắp, “Tay, tay.”
Bất chấp tất cả, dùng hết sức lực muốn rút tay ra từ gông cùm xiềng xích của anh, không nghĩ tới, Lãnh Tư Thành lại bỗng nhiên buông lỏng, cô lập tức dùng sức quá mạnh, lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa té ngã. Vì tránh cho lâm vào phiền toái, để những người khác nhìn ra quan hệ giữa bọn họ, cô lập tức mở miệng: “Lãnh tổng, cám ơn anh.”
Không biết có phải ảo giác của cô không, lúc cô gọi anh là “Lãnh tổng”, tuy rằng sắc mặt Lãnh Tư Thành vẫn bình đạm như cũ, nhưng trong chớp mắt đồng tử lại hơi hơi co rút lại.