Ông Xã Thần Bí: Nhân Vật Lớn Không Thấy Mặt

Chương 70



Sau khi nói chuyện với Ngụy Long Thần xong thì Kiwer hay đúng hơn là Dục Ngọc Tiêu liền xin phép về trước. Anh ta đi chưa lâu thì Trình Hải Hà đã đi vào, lúc nảy Hải Hà cãi nhau với Trình Hoài Minh về việc Trình Úy và bác sĩ Liêu Hoành, nên Trình Hoài Minh tức giận đã ra tay đánh cô một cái. Từ nhỏ đến lớn, có lẽ đây là lần thứ hai Trình Hải Hà bị cha mình đánh như vậy, nghĩ đến việc cha mình là chủ mưu hãm hại bác sĩ Liêu Hoành, mà Liêu Dinh lại là người cô thích... Thật sự tâm tình của Trình Hải Hà rất là không tốt, nên hôm nay cô đã xin phép bệnh viện nghỉ làm vài ngày, nhưng vì Trình Hải Hà nghe An Di nói hôm nay mẹ của con bé sẽ đến đây. Nên Trình Hải Hà mới vào đây để tâm sự với Tuệ Mộc.

Khi Ngụy Long Thần thấy Trình Hải Hà đi vào thì anh cũng nhanh chóng tạm biệt vợ con mình để đến nhà của Cổ Nhậm.

Còn Trình Hải Hà nhìn thấy Tuệ Mộc và An Di đang vui vẻ với nhau liền có chút ganh tị.

- Hải Hà, em đến rồi à?

- Chị Mộc, em có phiền chị không?

- Không sao. Chúng ta đều giống như người một nhà. Vào đây.

Trình Hải Hà đi vào phòng bệnh, nhìn cô bé An Di vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường của mình. Nói đúng ra thì cô bé đã có thể xuất viện rồi, nhưng mà vì Tuệ Mộc bận đi làm, ngay cả Ngụy Long Thần cũng bận rộn về Ngạn Thụ Khôn và Ngụy Thành Bái, nên cả hai ít có thời gian để chăm sóc An Di. Còn nếu để An Di sang ở với Hoàng Phủ Tước và Linh Chi thì thật sự nhìn hai ông bà đã rất mệt mỏi với Định Viêm và Long Ân rồi. Bây giờ con Ngọc Tuyết và Quý Vạn Phong đang rất rảnh rỗi, nhưng mà Quý Vạn Phong chắc sẽ hận cô lắm nếu cô nhờ chăm sóc An Di.

- Chị Mộc, em rốt cuộc nên làm gì đây?

- Hải Hà này, em đừng so đo với cha em nữa. Hiện tại chúng ta nên án binh bất động. Chờ Ngạn Thụ Khôn quay lại đây đã rồi tính tiếp.

Trình Hải Hà nhìn Tuệ Mộc, sau đó liền mỉm cười. Cô là người phụ nữ can đảm nhất mà Trình Hải Hà từng quen biết, lúc nhỏ bị bế đi, lớn lên lại bị bán, sau đó lại sinh con cho người nào đó bản thân không biết mặt, cuối cùng... Sau khi cô đã yêu Ngụy Long Thần thì lại gặp biến cố. Sau đó lại có thể hi sinh tất cả, ngay cả mạng sống của mình để hạ sinh hai đứa bé an toàn. Không chỉ vậy, còn có thể trở thành một kiến trúc sư mà nhiều người biết đến. Nhưng quanh đi quẩn lại thì cuối cùng, người phụ nữ kiên cường này cũng đã hái được trái ngọt cho bản thân.

Tuệ Mộc có được sự yêu thương của cha mẹ, sự bảo vệ được người chồng, vừa hết mực yêu thương cô, vừa chiều chuộng cô vô điều kiện, còn có thể cho hết những thứ mà anh có giành cho cô, không chỉ vậy... Tuệ Mộc còn sinh được những đứa trẻ cực kì ngoan ngoãn nữa chứ.

- Chị Mộc, em hâm mộ chị thật đấy.

- Hải Hà, nếu em nói hâm mộ chị thì em cũng có quyền được như chị... Chỉ là...

Dừng một chút, Tuệ Mộc đưa tay chạm lên trái của Trình Hải Hà, nở một nụ cười nhẹ nhàng, nói.

- Đừng đặt nặng gì cả, nghe theo con tim của mình... Mở lòng ra và đón nhận những thứ tốt đẹp.

Trình Hải Hà cũng không biết nói gì. Ý tứ của Tuệ Mộc rất rõ ràng, ý cô là khuyên Hải Hà nên mở lòng với Liêu Dinh, đừng vì cha mình hại chết Liêu Hoành mà làm Liêu Dinh bị tổn thương. Nhìn nét mặt của Trình Hải Hà không được tốt, Tuệ Mộc liền nắm lấy tay của cô ấy, liền nói.

- Em xem, Dinh ca trước kia cảm mến Nhược Ái, nhưng chỉ dừng ở hai từ cảm mến mà thôi. Nhưng lần này lại khác, anh ấy tỏ tình với em... Có thể gạt đi việc cha em hại chết cha nuôi của anh ấy, mà đem lòng yêu em... Bảo vệ em. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ thành ý sao?

- Chị Mộc... Em sợ một ngày nào đó, anh ấy sẽ hối hận... Hối hận vì đã thích em. Chị...

- Nếu như trong đầu của Liêu Dinh có hai từ hối hận. Thì anh ấy đã không nói thích em.

- Chị Mộc... Chị không hiểu tình trạng của em đâu.

- Đúng, ở câu chuyện của em chị không đứng về lập trường của em. Mà chị đứng ở lập trường của một người chị, Hải Hà... Chị cho em một câu "người không vì mình thì trời tru đất diệt". Vì bản thân em, vì hạnh phúc... Ích kỉ một lần, để sau này không phải hối hận.

Trình Hải Hà nghe Tuệ Mộc nói như vậy liền cảm thấy có chút nhẹ nhõm hẳn. Sau khi tâm sự với Tuệ Mộc xong thì Trình Hải Hà đi dạo công viên một mình, vừa đi vừa suy nghĩ những gì mà Tuệ Mộc đã nói với mình. Sau đó, cô ngồi vào một cái ghế đá ở gần đó, trầm tư suy nghĩ.

Một lúc sau, từ bên trái truyền đến giọng nói của Trình Úy.

- Hải Hà, mấy năm nay anh thấy em thể hiện đối địch với cha? Rốt cuộc giữa hai người có việc gì à?

- Anh hai!. Sao anh lại ở đây?

Trình Úy liền ngồi xuống bên cạnh Trình Hải Hà, đứa em gái này từ nhỏ đến lớn cái gì cũng đều giấu cho bản thân, bản thân tự đau lòng tự chịu, chẳng bao giờ tâm sự với người làm anh này.

- Hải Hà, em có tâm sự sao?

- Anh hai, em có thích một người... Chỉ là... Em không dám nói là em thích anh ấy. Vì bản thân em tự hiểu rõ, em không thể nào xứng với tình cảm của anh ấy.