Sau khi từ công ti trở về nhà Hoàng Phủ, trong lòng của Ngụy Long Thần không biết đang là cảm giác gì nữa. Vừa có chút lo lắng... Anh sợ rằng hai đứa nhỏ và cha mẹ vợ sẽ phản đối việc anh tái hợp lại với Tuệ Mộc. Tuy nhiên anh cũng có chút mong đợi... Anh đang mong đợi gặp lại hai đứa nhỏ và mong chờ phản ứng của gia đình bên đó nữa.
Đến cổng nhà Hoàng Phủ, Tuệ Mộc nhìn Ngụy Long Thần đang khẩn trương đến sắp mất bình tĩnh liền mỉm cười. Có lẽ đây là lần đầu tiên Tuệ Mộc nhìn thấy sự lo sợ trên gương mặt của anh đấy.
- Anh lo sao?
- Lo chứ, em nói xem... Cha mẹ em thật sự sẽ tha cho anh sao?
- Ừm... Đương nhiên là không rồi.
Sau đó, Tuệ Mộc cùng Ngụy Long Thần đi vào nhà, nhưng từ cổng chính cho đến cửa chính... Tất cả đều hoàn toàn bình thường đến mức khiến người ta sợ hãi, Tuệ Mộc đi vào nhà liền nhìn thấy Định Viêm đang vẽ, còn cha của cô và Long Ân thì đang đọc sách, mẹ của cô thì đang ở dưới bếp.
Tuệ Mộc không hề bất ngờ với thái độ này của cha mình, nhưng Ngụy Long Thần thì không, anh hoàn toàn kinh ngạc với thái độ của Hoàng Phủ Tước đấy chứ. Sau đó, Định Viêm chạy lại ôm lấy chân mẹ mình, mỉm cười nói.
- Mẹ... Mẹ về đây lấy hộ khẩu ạ?
- Mẹ lấy hộ khẩu làm gì cơ?
Lúc này, Linh Chi bước ra từ bếp với chiếc tạp dề trên người, một tay cầm đũa, một tay cầm nắp nồi, mỉm cười nói.
- Chuyện Ngụy Long Thần cầu hôn con đã được lên trang đầu của các bài báo rồi. Cũng vì thế mà hôm nay cha con mới gọi cậu ấy đến dùng cơm đấy.
Nghe mẹ nói như vậy, Tuệ Mộc chỉ mỉm cười, sau đó cô lên tiếng.
- Để con giúp mẹ nhé?
- Thôi, con lên phòng tắm rửa thay đồ đi, mẹ sắp xong rồi.
- Vâng.
Sau khi Tuệ Mộc lên phòng thì Ngụy Long Thần và Hoàng Phủ Tước liền đi ra ngoài để nói chuyện. Trước kia, vẫn là Hoàng Phủ Tước nhưng anh vẫn không hề có sự lo lắng, nhưng bây giờ thì khác rồi... Trước mặt anh lần này vẫn là Hoàng Phủ Tước của nhiều năm trước, nhưng thân phận thì không đơn giản là anh trai của bạn thân nữa... Mà là cha vợ tương lai của anh.
- Ngụy Long Thần, tôi hỏi cậu... Năm đó cậu và Mộc Nhi kết hôn là do cậu ép buộc, hay con bé tự nguyện?
- Là ép buộc.
Hoàng Phủ Tước liếc anh một cái, xem như cũng thành thật. Sau đó, ông ấy liền nói tiếp.
- Long Ân là do sự cố hay cậu mong muốn?
- Sự cố.
- Cậu tổ chức hôn lễ với con gái tôi là vì yêu nó, hay đơn giản là muốn trói buộc nó?
- Vì yêu.
Hoàng Phủ Tước đang định hỏi thêm về Tần Nhược Ái, nhưng Ngụy Long Thần lại lên tiếng trước.
- Cho phép tôi gọi là bác trai. Bác trai, bác yên tâm... Ngày tôi và Mộc Mộc tổ chức hôn lễ thì trong lòng tôi hoàn toàn đã không còn hình ảnh hay bất cứ một mối quan hệ gì với Tần Nhược Ái. Lúc cô ấy sinh Long Ân gặp nguy hiểm là do lỗi của tôi, nhưng sau khi nhìn cô ấy vì Long Ân mà gượng mình, tôi không đành lòng nhìn cô ấy đau khổ như vậy, nên tôi mới cho cô ấy cảm giác an toàn về cuộc hôn nhân này... Tôi chỉ muốn cô ấy biết, cho dù cô ấy có cao bay xa chạy đến khi nào cũng được... Chỉ cần cô ấy quay đầu lại, tôi vẫn chờ ngày cô ấy quay lại.
Hoàng Phủ Tước thở một hơi dài, tuy lúc trước ông thật sự căm hận Ngụy Long Thần từ xương tủy vì anh đã ép buộc con gái ông, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại... Nếu như năm đó Ngụy Long Thần không tổn thương Tuệ Mộc thì con bé sẽ không đến Thành Phố T, mà cô không đến đó thì mãi mãi Hoàng Phủ Tước và Linh Chi cũng không thể nhận lại con gái. Tuy nhiên, bây giờ vật cản trước mắt của Ngụy Long Thần không còn đơn giản là Hoàng Phủ Tước mà còn có một Định Viêm nữa.
- Ngụy Long Thần, tôi không biết những lời cậu nói ngày hôm nay là thật lòng hay giả dối. Tôi chỉ cần biết, nếu một ngày nào đó cậu lại tổn thương đến Mộc Nhi con gái tôi, thì tôi dám lấy cái mạng già này ra đảm bảo với cậu rằng... Cậu mãi mãi sẽ không tìm thấy mẹ con của con bé!
Sau đó, Hoàng Phủ Tước liền đi vào nhà, bây giờ Ngụy Long Thần mới dám thở mạnh một tiếng, người cha vợ này cũng quá đáng sợ rồi. Nhưng chưa để Ngụy Long Thần đi vào thì Định Viêm lại đi ra, cậu nhóc năm nay chỉ mới năm tuổi nhưng lại cực kỳ có khí phách, cậu nhóc nhìn anh rồi nói.
- Chú xấu xa, nếu chú dám làm mẹ buồn thì đừng nói đến việc lấy mẹ. Ngay cả việc bước đến gần mẹ cũng không có cửa đâu!
- Nhóc con, có khí phách lắm. Nhưng sẽ không có trường hợp đó đâu.
- Mong chú nói được làm được.
Sau đó, cậu nhóc hống hách kia liền đi vào nhà. Ngụy Long Thần cũng vào theo, anh nhìn Long Ân nhưng thằng bé vẫn không nói gì, năm nay Long Ân cũng đã tám tuổi rồi, thời gian đi học của thằng bé rất ít, nhưng hình như anh chưa bao giờ hỏi về vấn đề học hành của cậu nhóc thì phải.
- Long Ân, việc học của con thế nào rồi?
- Rất tốt ạ, cha không cần lo.
- Long Ân... Cha...
- Cha, cha đừng lãng phí thời gian với con, cha hãy nhanh chóng lấy mẹ về nhà đi... Con chỉ cần như vậy.
Ngụy Long Thần đưa tay xoa xoa đầu con trai lớn, chắc chắn nói.
- Sẽ nhanh thôi. Chỉ cần cha tra được ai là kẻ chủ mưu của những việc đã xảy ra với gia đình chúng ta... Rồi gia đình của chúng ta sẽ đoàn tụ.