Ông Xã Thượng Vị Vợ Yêu Đừng Chạy!

Chương 17: Im Lặng



Sau khi Trần Hạo đi, dì Triệu cũng gọi điện cho Vu Quân.

"Thiếu gia, Vi tiểu thư ngất xỉu ạ".

Tuy thiếu gia không nói nhưng mọi người trong cả căn nhà này ai mà không thấy rõ thái đoi của anh đối với cô, phải nói là cực kì lạnh nhạt và tàn bạo.

Ngày nào cũng kiếm chuyện gây khó dễ cho cô, đến khi cảm nhận được cô không còn sức lực chịu đựng nữa mới đứng lên bỏ đi.

Nên bọn họ cũng rất biết điều, hiểu ý mà không gọi cô là phu nhân sợ anh tức giận.

Chỉ thấy đầu dây bên kia đã bắt máy nhưng khi bà nói vậy cũng không có ai lên tiếng, nếu như không phải còn nghe tiếng thở đều đều bà liền tưởng rằng bị cấn máy.

Đợi một lúc lâu, đầu bên kia vẫn im lặng không có dấu hiệu lên tiếng, tuy vậy nhưng dì Triệu cũng hết sức là kiên nhẫn mà chờ đợi.

"Bà gọi Trần Hạo đến rồi thì cần gì phải gọi điện thông báo".

Khoảng chừng 5 phút sau nữa, anh mở miệng quẳng lại một câu rồi ngắt kết nối luôn.

Vu Quân nhàn hạ đặt cây bút máy trên tay xuống, đưa mắt nhìn cái kẻ vừa tự ý xông vào lải nhải.

"Ây dô, Vu đại thiếu gia của chúng ta lấy vợ khi nào thế? Chà, mà vợ cậu đang nằm thoi thóp ở nhà đấy, nếu không có tôi đến mạng cũng không còn luôn nhá".

Trần Hạo ngồi xuống sofa, cầm tách cà phê Trác Bình vừa đem vào vứt cho anh ánh nhìn khinh bỉ.

"Trần Hạo, cậu muốn hôm nay hay ngày mai chuyển đến Bình Địa chơi vài tháng".

Vu Quân nhếch môi cười tà mị.

Trần Hạo khi nghe đến Bình Địa liền tái xanh cả mặt, nơi đó là đâu ai mà không biết.

Bình Địa có thể nói là một trại giam di động, là nơi mà những kẻ hung ác, tàn bạo muốn phản bội Vu gia đều *được đến ở* đó, ngày ngày đều chịu hàng ngàn hàng vạn lần tra tấn về tinh thần, sau đó còn phải đào các mỏ vàng, kim cương, dầu mỏ,...!cho Vu gia.

Ngoài ra, còn phải di chuyển đi nơi khác cứ năm năm một lần, mà mỗi lần di chuyển như vậy, nơi mà bọn họ khai thác cũng đều trở thành bình địa như tên của nó, không chừa lại dù là một chút thứ gì quý giá.

Mà hiện giờ là đang chuyển dời địa điểm đến Châu Phi thì phải.

"Ha ha, cậu cứ đùa như thế".

Trần Hạo lật mặt còn nhanh hơn là bánh tráng, cầm cặp táp toan bỏ chạy thì lại bị giọng nói lạnh nhạt của Vu Quân kéo lại.

"Cô ta...!sao rồi?".

Giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng nếu để ý kĩ sẽ nghe ra một chút gì đấy gọi là lo lắng, đôi con ngươi như mặt hồ yên ả bị thả một hòn đá xuống khẽ gợn sóng.

Phải để ý kĩ lắm mới có thể nhìn thấu tâm tư của anh ngay lúc này, nhưng thật không may là Trần Hạo lại có chỉ số EQ thấp không thể nhìn thấy sự khác thường nơi anh.

"Suy nhược nặng, thiếu máu, cần tịnh dưỡng".

Nói ngắn gọn súc tích, rồi anh ta liền đẩy cửa chạy ngay.

Biết đâu được nếu ở đó lâu, cái thằng nhóc này lại lên cơn mà tống anh đi Bình Địa thì khổ.

"Các người ra ngoài cả đi".

Thấy cô vẫn nhất quyết không mở miệng nói chuyện với mình như những ngày qua, anh liền phất tay bảo bọn người làm đi ra ngoài.

Sau khi cửa đã đóng, Vu Quân theo đó cũng đứng lên bước từng bước đi về phía giường cô đang nằm.

"Sao? Định để tôi mang tiếng là có vợ trước đó lành lặn nhưng rước về lại bị câm à?".

Anh nhếch đôi môi bạc mỏng, không khí theo đó cũng giảm dần.

Không hiểu vì sao từ lúc cô không thèm mở miệng nói chuyện với anh nữa, anh liền thấy nhớ giọng nói trong trẻo của cô đến lạ.

Cảm thấy rất tức giận khi cô có thể nhỏ nhẹ nói chuyện với người khác nhưng đối mặt với anh thì lại là im lặng.