Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1032



Chương 1032:

 

“Tiêu Lăng Dạ, chúng ta đang đi đâu vậy?”

 

“Tiêu Lăng Dạ, chúng ta đang đi đâu vậy?”

 

“Huyện Tuyền!”

 

Cái gì?

 

Chân Lâm Quán Quán mềm nhũn, khiếp sợ thiếu chút nữa té ngã, cô cuống quít bám vào cửa sổ, quay đầu lại trừng lớn đôi mắt nhìn Tiêu Lăng Dạ: “Anh nói là chỗ nào?”

 

Tiêu Lăng Dạ đẩy xe lăn đi vào bên người cô, lại lần nữa lặp lại một lần: “Huyện Tuyền!”

 

Lâm Quán Quán nghẹn họng nhìn trân trối!

 

Ông trời!

 

Huyện Tuyền?

 

Thế nhưng là Huyện Tuyền!

 

Phải biết rằng, Huyện Tuyền cùng Vân Thành ước chừng cách xa nhau hơn một ngàn dặm, càng quan trọng là, Huyện Tuyền là huyện nghèo khó có tiếng trong nước, địa thế xa xôi không nói, giao thông cũng vô cùng không tiện.

 

Không có sân bay!

 

Không có cao tốc!

 

Chỉ có cái loại xe lửa cũ kỹ sơn màu xanh, hơn nữa ga tàu hỏa ở thành phố, từ nội thành đến thôn trang mà cô sống cùng bà nội phải chuyển xe rất nhiều lần. Cuối cùng tới thị trấn nhỏ thì ngay cả một chiếc xe taxi cũng tìm không thấy, nếu may mắn cỏ thể tìm được người cùng thôn đi thị trấn họp chợ, có thể tiện thể cho ngồi nhờ trở về.

 

Cho nên.

 

Trong ấn tượng lúc nhỏ của cô, từ Vân Thành đến Huyện Tuyền phải tốn rất nhiều thời gian.

 

Mà hiện tại.

 

Cô chỉ là ngủ một giấc, thế nhưng liền đến Huyện Tuyền rồi!

 

Cái này thật quá không thể tưởng tượng.

 

Lâm Quán Quán nhìn cây bạch dương ven đường nhanh chóng lui về phía sau, trong ánh mắt nhanh chóng bịt kín bởi một tầng sương mù: “Tiêu Lăng Dạ.”

 

“Rất nhanh là có thể về đến nhà rồi.”

 

Nhà.

 

Đúng vậy!

 

Lúc nhỏ cô thường xuyên chuyển nhà, ở trong lòng cô, những chỗ đó đều không phải là nhà, chỉ là phòng ở tạm thời mà thôi. Sau khi mẹ cô qua đời, cô cùng chị gái trôi giạt khắp nơi, là bà nội đón hai chị em cô về Huyện Tuyền, các cô ở chỗ này sinh sống 6 năm. Trong nội tâm, bà nội chính là người thân của hai chị em cô, Huyện Tuyền cũng là nhà của cô.

 

Lúc trước Tiêu Lăng Dạ nói sau khi đăng ký kết hôn sẽ mang cô trở về nhưng sau đó anh lại cùng Long Ngự Thiên đánh nhau một trận, xương sườn gãy xương, cô nghĩ lần này chắc sẽ không trở về được.

 

Không nghĩ tới.

 

Tiêu Lăng Dạ thế nhưng đã sắp xếp xong xuôi.

 

Lâm Quán Quán quay người lại, tránh đi xương sườn của anh, ghé vào đầu gối ngửa đầu nhìn anh: “Huhuhu Tiêu Lăng Dạ, sao anh có thể tốt như vậy chứ! Làm sao bây giờ, em đột nhiên rất muốn giấu anh đi không cho người khác nhìn đến nếu không lỡ anh bị người khác mơ ước thì làm sao bây giờ!” Tiêu Lăng Dạ xoa xoa tóc cô: “Không quan hệ!”

 

“Ách?”

 

“Tim của anh rất nhỏ, chỉ chứa được một người thôi, người khác mơ ước cũng vô dụng.”

 

Mặt Lâm Quán Quán đỏ lên, cô giống như mèo nhỏ cọ qua cọ lại đầu gối anh: “Tiêu Lăng Dạ, em thật sự rất vui!”

 

Tiêu Lăng Dạ vỗ vỗ bả vai cô: “Mau đi rửa mặt, đợi chút nữa là đến nơi rồi.”

 

ừm.

 

Rửa mặt xong, Lâm Quán Quán kéo màn, ngồi ở trên sô pha cạnh cửa sổ, cô ôm mặt, cảm nhận được thân xe xóc nảy, rốt cuộc cũng có một ít cảm giác chân thật, cô nghiêng đầu nhìn cây bạch dương đang lùi lại ngoài cửa sổ, cô như chìm vào hồi ức.

 

“Huyện Tuyền có rất nhiều cây bạch dương, tốc độ cây bạch dương sinh trưởng rất mau, hai ba năm là có thể to bằng miệng chén, người ở đây rất thích trồng cây bạch dương, lúc nó trưởng thành thì một là chặt để bán kiếm tiền hoặc là chặt thân cây làm xà nhà.”