Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1074



CHương 1074:

 

“Không… Nôn —”

 

Vốn dĩ muốn an ủi Lâm Quán Quán không cần lo lắng, nhưng vừa mới mở miệng lại có thêm một trận nôn khan, Lâm Quán Quán nhanh chóng vỗ vỗ lưng thuận khí cho cô ấy: “Tiêu Lăng Dạ, mau lấy cho em một chai nước.

 

Tiêu Lăng Dạ vặn chai nước chưa uống của mình ra, đưa cho Lâm Quán Quán.

 

Lâm Quán Quán nhanh chóng đưa nước đến bên miệng Tôn Thiến: “Mau uống hai ngụm nước!”

 

Tôn Thiến uống một vài ngụm nước, quả nhiên chậm lại.

 

“Thiến Thiến, em không sao chứ?”

 

Tôn Thiến ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vẫn là trắng bệch và trắng bệch, cô ấy lắc đầu: “Không sao … Có thể gần đây thời tiết quá nóng, nên em có chút say năng.

 

“Hóa ra là say nắng …” Lâm Quán Quán nói đùa: “Nếu em không nói, chị còn tưởng rằng em đang mang thai đó, ha ha! Năm đó chị mang thai cũng bị như vậy, ăn cái gì cũng không vô, một ngày cũng nôn mửa rất nhiều lần.”

 

Tôn Thiến sửng sốt.

 

Ngay sau đó, cô ấy cũng cười: “Em cũng muốn mang thai lắm nhưng trước hết, em phải có bạn trai cái đã!”

 

“Ha ha, đúng rồi.”

 

Tôn Thiến dở khóc dở cười.

 

Cô ấy uống tiếp một ngụm nước, ăn cơm cũng không thấy ngon miệng, rồi vẫy vẫy tay với Lâm Quán Quán và nói: “Anh chị nói chuyện tiếp đi, chắc là em bị say nắng rồi. Em đi lấy hai chai Hoắc Hương Chính Khí Thủy.”

 

Thời tiết nóng nực, đạo diễn sợ các diễn viên bị say nắng nên đã cố ý mua rất nhiều nước Hoắc Hương Chính Khí Thủy, mà các diễn viên và nhân viên trong đoàn có thể nhận miễn phí.

 

Lâm Quán Quán xua tay: “Em đi đi, nếu cảm thấy không thoải mái, buổi chiều xin nghỉ nửa ngày, đừng ráng chịu đựng!”

 

“Vâng!

 

“Rất khó chịu sao?”

 

“Gì?”

 

Vẻ mặt Lâm Quán Quán hoang mang nhìn Tiêu Lăng Dạ.

 

“Mang thai!”

 

Lâm Quán Quán và Tiêu Lảng Dạ ở bên nhau lâu như vậy, cũng có thể hiểu được những lời nói ngắn gọn súc tích của anh, cô trợn tròn mắt một cái thiếu lịch sự: “Đương nhiên là khó chịu, anh tưởng sinh con dễ dàng như vậy à! Hồi đó lúc em mang thai Duệ Duệ và Tâm Can, em bị nghén rất nặng, từ tháng đầu tiên là bắt đầu nôn mửa và không thuyên giảm cho đến khi mang thai năm tháng rưỡi! Bây giờ nghĩ lại, Duệ Duệ ngoan như vậy, chắc chắn Tâm Can là đứa nhỏ làm ầm ĩ trong bụng em khi đó.”

 

Tiêu Lăng Dạ nhíu chặt hàm.

 

“Không sao đâu.” Lâm Quán Quán an ủi anh: “Anh không cần nghiêm túc như vậy, đã là chuyện xưa xửa xừa xưa rồi, không cần để ở trong lòng!

 

“Anh muốn biết!”

 

…” Khóe miệng Lâm Quán Quán run rẩy: “Anh chưa thấy qua thai phụ à?

 

“Thư ký của anh đều là nam!”

 

Cho dù là phụ nữ, với tính tình của anh, e rằng anh cũng sẽ không để ý mà liếc mắt một cái.

 

Lâm Quán Quán đành phải kể lại cảm giác lúc đó cho anh biết: “Thực ra thì cũng qua một thời gian lâu quá ròi, đã quên rất nhiều chi tiết… Nhưng mà em vẫn khắc sâu cái chuyện ốm nghén, cái loại cảm giác đó… Hình dung như thế nào ta. Chính là rõ ràng em rất đói, đói đến mức muốn nhai cái bàn này, nhưng mà lại cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy thức ăn … Em thường xuyên ép mình phải ăn, nhưng mà chân trước vừa ăn xong, chân sau liền chạy đi nôn hết ra! Người khác mang thai đều có thể beo lên, nhưng mà em lại bị sụt đi nhiều cần ở giai đoạn đầu. Đi khám bác sĩ nói thai còn nhỏ nên ăn nhiều hơn. Không có cách nào khác, cho dù phải nôn ra cả mật thì vẫn phải ép mình ăn.

 

Nói xong, vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đau lòng của Tiêu Lăng Dạ.

 

Lâm Quán Quán lau mô hôi rôi nhanh nhảu nói: “Thực ra cũng không đến nỗi đáng thương, thật! Tuy rằng vất vả hơn một chút nhưng em nghĩ đến hai sinh linh bé bỏng trong bụng đang lớn lên khỏe mạnh, cảm giác bụng mình to lên từng ngày, xem từng mốc thời gian em bé thay đổi sau mỗi lần siêu âm khám thai… Nhất là khi em cảm nhận được lần đầu tiên thai động, cảm giác này thật sự rất thần kỳ, không có cách nào diễn tả hết được bằng lời.”

 

Vốn dĩ cô muốn an ủi Tiêu Lăng Dạ, nhưng lại nhìn thấy trong ánh mắt anh tràn ngập sự tiếc nuối.

 

Như thể hối hận vì đã không nhìn thấy cảnh đó.