Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 517



Chương 517:

 

Hai chân cô bị cậu bé ngồi lên hơi lâu nên có chút tê dại, cảm giác giống có một vạn con kiến bò lên. Cô nhanh Hôn nhẹ nhàng lên trán cậu bé.

 

Về đến phòng.

 

Cô đi rửa mặt, Lâm Quán Quán nhìn thoáng qua thời gian, mới đó mà đã 12 giờ sáng.

 

Duệ Duệ khóc cũng được 3 tiếng.

 

Trên điện thoại có máy cái thông báo từ WeChat, đều là của Tiêu Lăng Dạ gửi tới.

 

Tin cuối cùng gần nhát được gửi từ mười phút trước.

 

Nhớ tới bài xích của Duệ Duệ đối với anh, Lâm Quán Quán thở dài, cô ngồi ở đầu giường, nhắn tin cho anh: *42 giờ rồi sao anh còn chưa ngủ?”

 

Tiêu Lăng Dạ trả lời ngay lập tức: “Không quen, bên cạnh không có em, anh ngủ không được.”

 

Vậy là anh vẫn một mực cầm điện thoại bên người chờ tin nhắn của cô.

 

Nếu không sao lại phản hồi nhanh như vậy.

 

Tin nhắn cô vừa gửi đi, anh liền trả lời.

 

Nghĩ đến anh lúc nào cũng đang chờ đợi tin nhắn từ cô, lòng Lâm Quán Quán còn cảm thấy ám áp hơn cả máy sưởi trong phòng.

 

Cứ nhớ đến bài xích Duệ Duệ đối với anh, tâm tình cô lại phức tạp lên.

 

Cô nhắn: “Tiêu Lăng Dạ, em vừa mới nói chuyện với Duệ Duệ về anh.”

 

Tiêu Lăng Dạ: “Con nói như thế nào?”

 

Nếu anh biết Duệ Duệ hận anh, buỏi tối hôm nay anh còn có thể ngủ được sao.

 

Nghĩ đến đây, Lâm Quán Quán trả lời anh: “Trên di động khó mà nói rõ được, chờ khi nào gặp lại anh em sẽ nói.”

 

Tiêu Lăng Dạ: “Em đợi một chút.”

 

Đợi?

 

Đợi cái gì?

 

Vẻ mặt Lâm Quán Quán nghỉ hoặc.

 

Trong khi cô đang định nhắn tin hỏi lại, đột nhiên nghe được tiếng trong phòng một trận “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.

 

Lâm Quán Quán hoảng sợ.

 

Cô theo nơi phát ra tiếng động đi xem thử, liền nhìn thấy mặt tường cuối giường kia bỗng nhiên nhúc nhích.

 

Ngay sau đó.

 

Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy trên mặt tường đang mở một cái cửa ngầm, theo sau đó…

 

Bóng dáng Tiêu Lăng Dạ đang mặc áo ngủ, từ cánh cửa kia xuất hiện!

 

Chết tiệt!

 

Lâm Quán Quán trợn mắt lên rất kinh hãi.

 

Cô ta xoa xoa mắt.

 

Tiêu Lăng Dạ vẫn đứng ở đó.

 

Xoa xoa mắt!

 

Đây không phải là mơ.

 

Lâm Quán Quán nhanh chóng mở chăn bông ra, mang đôi dép lê chạy tới, cô ta chạy đên vách tường, lúc này, có cánh cửa ngay vách đang mở.

 

Cô ngoảnh đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, bỗng nhiên phát hiện, bên vách tường đối diện cũng có một căn phòng.

 

Lâm Quán Quán nuốt nước bọt: “Tiêu Lăng Dạ, anh đừng nói với em là người thuê nhà bên cạnh chính là anh nhé.”

 

“Là anh đấy.”

 

Lâm Quán Quán lại nuốt nước bọt một lần nữa, cô vươn tay ra, vuốt ve vách tường: “Tại sao ở đây lại có một cánh cửa bí mật giống như là mật thất bí mật trong phim truyền hình quá vậy, hơn thế nữa em lại còn hoàn toàn không nhận ra!”

 

Cánh cửa bí mật giống như một cánh cửa mật, nó sẽ khít chặt khi đóng lại, bên dưới phông nền tối trong phòng, hoàn toàn không có một chút dấu vết.

 

“Làm thế nào anh có thế đóng cánh cửa này?”

 

Tiêu Lăng Dạ cầm trong tay một cái điều khiển từ xa, ấn cái nút một cái, chạm lấy cánh cửa bí mật và nó vang lên một chút “kẽo kẹt”, sau đó đóng lại.

 

Lâm Quán Quán chạm vào khe hở giữa cánh cửa và bức tường.

 

Khe hở chỉ là những đường tối của giấy dán tường, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.