Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 522



Chương 522:

 

“Như vậy, Duệ Duệ sẽ không phát hiện được.”

 

Khóe miệng Lâm Quán Quán giật giật một cách điên cuồng.

 

Tiêu Lăng Dạ trở lại trên giường.

 

Khoảng cách hai người quá gần rồi, gần đến mức tim cô đập bùm bụp, cả người cứng đờ.

 

Mà bên cạnh cô, Tiêu Lăng Dạ đã nằm thẳng xuống.

 

“Anh…”

 

“Mau ngủ đi.”

 

Người này chính là đang hạ quyết tâm ăn vạ đây mài!

 

Lâm Quán Quán im lặng, cứng đờ nằm ở trên giường.

 

Lập tức Tiêu Lăng Dạ tắt đèn đầu giường đi.

 

Trong bóng đêm.

 

Anh nghiêng người, ôm chặt cô từ sau lưng.

 

Tư thế hai người đang là tư thế sát nhập hai cơ thể lại.

 

Nhắm mắt lại.

 

Hơi thở anh nóng rực thở ra tới mang tai, giống như cái lông chim nhẹ phẩy phẩy đầu tim của cô.

 

Ngứa.

 

Lỗ tai Lâm Quán Quán lập tức đỏ lên.

 

“Tiêu Lăng Dạ…”

 

Cô bắt an giật giật cơ thể.

 

Sau lưng.

 

Tiêu Lăng Dạ thở dốc vì kinh ngạc, anh lập tức đè lại vai cô: “Đừng nhúc nhích!”

 

Hai người như vậy quá gần rồi, Lâm Quán Quán cảm nhận được thân thể của anh đang thay đổi rõ ràng, nhất thời cả người cô cứng đò, cũng không dám nhúc nhích nữa.

 

Trong bóng đêm.

 

Lâm Quán Quán có thể nghe được tiếng tim đập như sắm của anh.

 

Sau một lúc lâu.

 

Thân thể anh mới bình tĩnh lại.

 

Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhữn ra, nhưng vẫn không dám động đậy: “Anh, có ổn không?”

 

“Không ổn lắm.”

 

“Nếu không thì, anh trở về phòng ngủ đi?”

 

“Không có em, anh không ngủ được.”

 

Tiêu Lăng Dạ cười khổ.

 

Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, quả thực chính là khảo nghiệm tự chủ của anh.

 

Nhưng…

 

Để anh đi!

 

Anh tình nguyện bị khảo nghiệm.

 

Anh ôm chặt cô, ép buộc mình nhắm mắt lại: “Ngoan! Ngủ đi, em yên tâm, khi nào em chuẩn bị sẵn sàng tâm lý…

 

Còn không anh sẽ không làm như vậy.”

 

“Nhưng mà, em còn nhớ là mình đang thiếu nợ anh không.”

 

Thiếu nợ anh?

 

Lâm Quán Quán hoang mang: “Thiếu gì?”

 

Tiêu Lăng Dạ nhớ tới trước đây Lâm Quán Quán say rượu viết tờ giấy nợ, khóe miệng anh hơi hơi cong lên, không có giải thích gì thêm.

 

“Chờ thời cơ chín mùi, anh sẽ nói em biết!”

 

Hôm sau.

 

Lâm Quán Quán cứ nghĩ rằng có Tiêu Lăng Dạ ngủ kế bên sẽ ngủ không được nhưng không ngờ cô lại ngủ thẳng một giấc tới sáng mai.

 

Lúc cô tỉnh lại, bên kia giường vẫn còn rất ám áp nhưng không có bóng dáng Tiêu Lăng Dạ đâu.