Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 702



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 702:

 

Ông bà Lãnh dù sao cũng là ba mẹ ruột của Lãnh Quân Lâm, mặt ngoài bọn họ hướng về cô cũng là vì để Lãnh Quân Lâm sống ổn với cô, nói trắng ra là bọn họ vẫn là vì hạnh phúc của con trai mình.

 

Nếu cô thật sự cùng Lãnh Quân Lâm nháo đến túi bụi, ông bà Lãnh khẳng định vẫn sẽ giúp Lãnh Quân Lâm.

 

Đến lúc đó chỉ sợ cái gì cô cũng không đạt được.

 

Cô năm nay đa 26 tuổi.

 

Nếu Lãnh Quân Lâm để cô đợi thêm ba năm năm nữa thì đời này của cô coi như xong rồi.

 

Lâm Song Song giật mình một cái.

 

Lấy lại tỉnh thần, thình lình phát hiện Lãnh Quân Lâm đã thu thập quần áo xong xuôi, anh kéo hành lý đi tới chỗ cô.

 

Tim Lâm Song Song tức khắc nhảy tới cổ họng.

 

“Anh.”

 

 

Nếu như đi công tác, mệt chét mệt sống, quanh năm suốt tháng nhiều lắm có thể kiếm máy vạn đồng tiền.

 

Còn cái kia cũng là tiền lương.

 

Về phần sinh hoạt hằng ngày, cô cũng chẳng tốn một phân tiền nào.

 

Dưới loại tình huống này, mỗi tháng cô có thể có mười vạn, làm gì còn muốn cực cực khổ khổ chạy đi làm?

 

Cho nên, cô kiên quyết ở trong nhà làm toàn chức bà chủ.

 

Sinh hoạt có bảo mẫu, ra cửa có tài xế.

 

Lúc họp lớp, ánh mắt mọi người nhìn cô đều là kính sợ và hâm mộ.

 

Hiện tại Lâm Song Song nêm khổ sở.

 

Cùng Lãnh Quân Lâm mạnh bạo, cô căn bản là không có cái tự tin này.

 

Cô gắt gao túm chặt tay Lãnh Quân Lâm, đau khổ cầu xin: “Chồng à anh không thể đối xử với em như vậy. Anh, anh trở về gia đình đi, chuyện anh bên ngoài có người khác có thể coi như chưa từng xảy ra được không? Ba mẹ thích em như vậy, nếu chúng ta tách ra, bọn họ nhất định sẽ thương tâm.”

 

Lãnh Quân Lâm đột nhiên cười, anh vỗ vỗ bả vai cô ta: *Tôi nói rồi, chúng ta không ly hôn!”

 

Lâm Song Song run run.

 

Anh nói không ly hôn, so với kiên quyết muốn cùng cô ly hôn còn khủng bó hơn.

 

Lãnh Quân Lâm đi rồi.

 

Anh kéo hành lý đi một cách kiên quyết, không thèm ngoảnh đầu lại.

 

“Phanh.”

 

Sau khi anh rời khỏi, một căn nhà to như vậy chỉ còn lại một mình Lâm Song Song.

 

Phục thức phòng ở, rất lớn, cũng thực trồng trải.

 

Trước kia trong nhà có tài xé bảo mẫu, còn có ba mẹ Lãnh cô còn cảm thấy có chút sức sống nhưng hiện tại, ngôi nhà to như vậy chỉ còn lại có một mình cô ta.

 

Cô ta cảm thấy có chút sợ hãi.

 

Bóng đêm đen nhánh.

 

Nghe được rõ ràng gió lạnh gào thét bên ngoài.

 

Ngoài cửa sổ nhánh cây lay động đong đưa, bóng cây dữ tợn dừng ở trên vách tường, trong đầu Lâm Song Song đột nhiên toát ra các loại chuyện xưa ma quỷ khi còn nhỏ nghe được.

 

Cô run run, cuống quít chạy ra khỏi phòng.

 

Lãnh Quân Lâm đi ra khỏi nhà rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

 

Anh mang hành lý, đi đường cũng không phải cà nhắc nữa, lôi hành lý chui vào trong xe.