Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 829



Chương 829:

 

Theo bước chân anh tới gân, trái tìm Lâm Quán Quán kinh hoàng, cảm thầy không khí phòng đều trở nên loãng ra.

 

“Anh.”

 

“Cô gái ngoan còn giận anh sao?” Long Ngự Thiên tự nhiên ôm lấy vòng eo cô, đầu ngón tay anh lạnh băng, cách quần áo mà Lâm Quán Quán còn cảm thấy phần eo bị lạnh, cô theo bản năng tránh đi.

 

Long Ngự Thiên giữ chặt cánh tay, lạnh lẽo tiếng nói của anh vang lên ở bên tai cô: “Không muốn chết liền ngoan ngoãn phối hợp!”

 

“Không cần anh giả vờ tốt bụng!”

 

Khóe môi Long Ngự Thiên cong lên: “Cô gái ngoan, cô có tin nêu không có tôi, hôm nay dù cho cô có bản lĩnh to lớn cũng đi không ra được cái phòng này?”

 

Lâm Quán Quán trợn mắt giận nhìn: “Anh uy hiếp tôi?”

 

Long Ngự Thiên khẽ cười một tiếng, hô hấp mang theo khi nóng ở bên tai cô, anh thấp giọng nói: “Nhìn đằng sau cô.”

 

Lâm Quán Quán theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua liền nhìn thấy ở vách tường trong phòng d thế nhưng có một loạt dáng người cường tráng đứng đấy, vệ sĩ mang kính râm đen, cô trong lòng tức khắc trầm xuống.

 

Mẹ nó!

 

Những người này là u linh sao!

 

Cô vừa rồi thế mà lại không có thấy!

 

Nhìn thấy mấy người vệ sĩ này, Lâm Quán Quán có chút nghĩ mà sợ.

 

Mẹ nó.

 

May mắn vừa rồi cô không có xuống tay với tổng giám đốc Triệu kia, bằng không, lúc này khẳng định đã bị đánh ngã.

 

Cô đã từng luyện võ là thật nhưng rốt cuộc thời gian quá ngắn, hơn nữa cô là ngừng giữa chừng, vốn dĩ cũng không quá cao siêu. Đối phó ba bốn người đàn ông không có võ thì được, còn nếu là mấy người biết võ, cô nhiều lắm chỉ có thể đối phó hai người thôi.

 

Mà ven tường tuyệt đối có đến mười mấy người.

 

“Còn chạy sao?”

 

Long Ngự Thiên rất có hứng thú nhìn cô.

 

Mẹ nó.

 

Lúc này cốt khí gì đó, đều là mây bay!

 

Đại não Lâm Quán Quán nhanh chóng xoay chuyển, thực mau liền cân nhắc lợi và hại, cô ôm chặt cánh tay Long Ngự Thiên, ha hả cười rộ lên: “Ai nha nha, Long Ngự Thiên, như thế nào là anh chứ. Vừa rồi quá tối, nên không có nhìn thấy anh. Anh vui đùa cái gì vậy, chúng ta đã lâu năm không gặp nhau, tôi vui vẻ còn không kịp đâu, như thế nào sẽ chạy chứ.”

 

Long Ngự Thiên tựa hồ đoán được cô sẽ như vậy, khóe miệng tươi cười bất biến, ôm lấy vòng eo cô ngồi xuống chỗ ngồi lúc nãy.

 

Long Ngự Thiên ngồi ở ghế sô pha một người, anh tay dài chân dài, trên sô pha chỉ có thể ngồi một người, vì thế…….

 

Long Ngự Thiên ấn bả vai cô để cả người cô đều ngồi vào trên đùi anh.

 

Cả người Lâm Quán Quán căng thẳng, cắn răng nhỏ giọng nói: “Long Ngự Thiên, chúng ta như vậy. Không tốt lắm đâu?”

 

“Chỗ nào không tốt?”

 

“Chỗ nào cũng không tốt!”

 

“Tôi cảm thấy khá tốt!” Tay Long Ngự Thiên nhẹ nhàng gõ vài cái lên đầu gối cô, Lâm Quán Quán chỉ cảm thấy hai chân tê rằn, cô kinh hô một tiếng, cả người đều mềm mại ngã xuống ở trong lòng ngực anh.

 

Lâm Quán Quán trợn mắt giận nhìn: “Long Ngự Thiên!”

 

“Cô gái ngoan, khuyên cô đừng đắc tội tôi, nều không…”

 

Anh nhìn nhìn vệ sĩ bên cạnh vách tường, ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng.

 

Cả người Lâm Quán Quán rét run.

 

Bởi vì cô biết, Long Ngự Thiên chưa bao giờ nói giỡn, anh cũng chưa bao giờ đe dọa người, nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời, chỉ sợ Long Ngự Thiên thật sự sẽ đem cô ném cho Tổng giám đóc Triệu!

 

Cô nuốt nuốt nước miếng: “Có Tiêu Lăng Dạ chống lưng, tổng giám đốc Triệu tuyệt đối không dám làm gì tôi!”

 

Long Ngự Thiên cười.