Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 946



Chương 946:

 

Rốt cuộc là ai có vấn đề!

 

Lâm Quán Quán hít sâu một hơi, quyết định rộng lượng không chấp nhặt với con ma men.

 

Cô di chuyển mông, đảo mắt, đổi câu hỏi một cách dứt khoác: “Em nghĩ là tuổi anh còn trẻ, chắc là chưa có kết hôn đâu phải không?”

 

“Rồi!

 

“Ách?”

 

“Ngày 30 tháng 4!!” Wao!

 

Say thành như vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ ngày đăng ký kết hôn là ngày 30 tháng 4!

 

Lâm Quán Quán tấm tắc lấy làm ngạc nhiên.

 

“Vậy vợ của anh hiện tại đang ở đâu?”

 

“Ở nhà!”

 

“Vậy hiện tại anh đang ở đâu?”

 

“Tôi?

 

Tiêu Lăng Dạ ngẩn ra, quay đầu nhìn thoáng qua cách bài trí trong phòng, lông mày nhăn lại thật chặt: “Sao mà tôi cảm thấy nơi này có chút quen thuộc…”

 

Phốc!

 

Trong lòng Lâm Quán Quán nghẹn cười!

 

Emma!

 

Tại sao khi say rượu Tiêu Lăng Dạ lại đáng yêu như vậy, thậm chí còn nói nhiều hơn bình thường.

 

Cô cố ý trêu chọc anh, giả bộ nghiêm túc: “Quen? Không thể nào, nơi này là nhà của em mà, không phải anh vừa ròi nói em là hổ ly tinh sao, còn nói em dụ dỗ anh, sao anh có thể có cảm giác quen mắt với nhà của em!”

 

Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, dường như cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

 

Một phút!

 

Hai phút!

 

Năm phút sau… Ngay lúc Lâm Quán Quán nghĩ rằng anh sắp ngủ, Tiêu Lăng Dạ đột nhiên nhướng mi, liếc mắt nhìn Lâm Quán Quán, nghiêm nghị nói: “Xem ra, cô không phải lần đầu tiên dụ dỗ tôi!

 

“Phụttt ha ha!” Lâm Quán Quán rốt cuộc nhịn không được mà cười ngã nghiêng: “Mẹ nó! Tiêu Lăng Dạ sao anh có thể khôi hài đến như vậy! Ha ha ha, suýt chút nữa em bị anh chọc cười đến chết ròi!”

 

vẫn như cũ, Tiêu Lăng Dạ nhìn cô một cách đề phòng.

 

Lâm Quán Quán cười đến đau bụng, cô ôm bụng, lau sạch nước mắt do cười đi, cô tiến lại gần Tiêu Lăng Dạ: “Tiêu Lăng Dạ, anh nhìn kỹ lại xem, nhìn xem mắt của em có thấy quen không?

 

Vốn dĩ Tiêu Lăng Dạ muốn đẩy cô ra, nghe được lời cô nói, anh liền nhìn chằm chằm mặt cô với vẻ mặt không vui chút nào, Lâm Quán Quán bất giác nín thở, nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ híp mắt một cái: “Có chút quen mắt!”

 

“Quen ở chỗ nào?” Lâm Quán Quán hỏi thêm.

 

Tiêu Lăng Dạ như chìm trong suy nghĩ, lại im lặng.

 

Nội tâm Lâm Quán Quán cười điên rồi!

 

ông trời!

 

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đang say mà như vậy.

 

Không đỏ mặt, không khó thở.

 

Nói chuyện lưu loát rõ ràng, động tác cũng nước chảy mây trôi. Nếu như không phải con mắt anh có chút đăm đăm, lại thêm người toàn mùi rượu, cô hoàn toàn nhìn không ra anh là người say rượu.

 

Thấy anh không nhúc nhích được một lúc, Lâm Quán Quán dời ghế xích lại gần anh.

 

Tiêu Lăng Dạ giương mắt, ánh mắt lạnh như tuyết.

 

Lâm Quán Quán nhịn cười, dựa vào một chút võ mà cô học qua từ Hồng Vũ thì người bình thường không phải đối thủ của cô, là người có tài cao nên gan cũng lớn, cô nhích ghế ngồi xuống trước mặt anh, cô làm lơ ánh mắt sắc bén của Tiêu Lăng Dạ, nâng tay lên, nhẹ nhàng đâm vào vai của anh: “Tiêu Lảng Dạ, anh thật sự không biết em à… A!

 

Lâm Quán Quán đã đề phòng Tiêu Lăng Dạ, nhưng kết quả vẫn là không qua được anh.