Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 963



Chương 963:

 

Khóe miệng Tiêu Lăng Dạ nhếch lên, mặt không cảm xúc: “Thật là chu đáo!”

 

Xong rồi!

 

Tức giận rồi!

 

Lâm Quán Quán vội vàng đi tới bên cạnh Tiêu Lăng Dạ, cô giật giật tay áo choàng trắng của anh: “Anh tức giận sao? Ai ya sao lại tức giận! Anh tán tỉnh người khác, em còn chưa bực mình, chứ mắc gì anh lại tức giận với em!”

 

Tiêu Lăng Dạ liếc xéo cô một cái, âm dương quái khí nói: “Quán Quán thật rộng lượng!”

 

Lúc này Lâm Quán Quán đã hiểu.

 

Tiêu Lăng Dạ là đang trách cô, là bạn gái của anh, trong khi bạn trai cô bị người khác tỏ tình trước mặt, còn bạn gái mình thì hoàn toàn thờ ơ!

 

Ai!

 

Người đàn ông này.

 

Anh có gì muốn nói thì nói thẳng không phải tốt hơn sao, cứ phải loanh quanh lòng vòng thế này, may mà cô ở cùng Tiêu Lăng Dạ lâu như vậy, cũng hiểu biết một chút hoạt động tâm lý của anh, nếu không thì chỉ dựa vào vài chữ đơn giản của anh, e rằng thật sự không đoán được anh đang suy nghĩ gì.

 

Người đàn ông nhàm chán này.

 

Trong lòng cô muốn chửi thề, nhưng trong miệng lại hết sức nịnh nọt, nâng cằm kiêu ngạo nói: “Nếu là em thì em không thèm tức giận, có người theo đuổi người đàn ông của em, có nghĩa là anh rât tôt! Anh ưu tú như vậy, đừng nói là hiện tại, ngay cả khi chúng ta công khai mối quan hệ, hoặc đi đăng ký kết hôn, chắc chắn người theo đuổi anh cũng sẽ không ít, và về sau những chuyện như vậy càng xuất hiện nhiều hơn … Nếu em phải ghen tị với từng người, còn không phải tự rước bực vào người à. Uh huh, dù sao thì em tin anh mà!”

 

Tiêu Lăng Dạ nhìn cô, như đang suy tư điều gì.

 

Lâm Quán Quán không để ý tới biểu cảm của Tiêu Lăng Dạ, ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng xấu hổ nói thêm một câu: “Người tốt nhất trên đời này đang ở ngay trước mặt anh, nếu như anh coi trọng người khác, chỉ có thể chứng minh mắt nhìn của anh không tốt!”

 

Nghe vậy, Tiêu Lăng Dạ nghiêm túc gật đầu: “Mắt nhìn của anh luôn rất tốt!”

 

Ngôn ngữ thực sự là một nghệ thuật!

 

Nhìn trình độ nói chuyện này!

 

Chẳng những tự khen bản thân, mà còn trá hình khen luôn cả cô.

 

Trong lòng Lâm Quán Quán hết lời khen ngợi.

 

Hai người đang nói chuyện phiếm, bên ngoài đã có một nhân viên vào thúc giục: “Anh Tiêu, chị Quán Quán, đạo diễn kêu em tới báo cho anh chị là lập tức bắt đầu quay.”

 

“Tới liền!”

 

Lâm Quán Quán lên tiếng, cô chỉnh đốn lại chiếc váy nhăn nhúm do ngủ say một chút: “Đi đi đi, mau chóng đi quay thôi, quay xong sớm thì xong việc sớm!”

 

“Ừ!”

 

Phim trường.

 

Khi Lâm Quán Quán và Tiêu Lăng Dạ đến, hiện trường đã được bố trí xong, thấy hai người đi tới, Lý Mưu lập tức bước tới nói với hai người cảnh diễn, Lâm Quán Quán lắng nghe một cách nghiêm túc.

 

Cô nghe xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong đám người có một bóng dáng quen thuộc.

 

Tôn Thiến!

 

Đúng là Tôn Thiến!

 

Cách đó không xa, Tôn Thiến đang mặc một chiếc áo phông dài tay, quần tây giản dị, khoác áo khoác bên ngoài áo phông, thậm chí ở có cách một khoảng, Lâm Quán Quán cũng nhìn thấy khuôn mặt mất máu đến tái nhợt của cô ấy.

 

Cô ấy trông vô cùng không ổn, như thể cô ấy sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

 

Thât sư bi bênh rồi?

 

Lâm Quán Quán sửng sốt một chút.

 

“Ai!

 

Nhìn theo tầm mắt của Lâm Quán Quán, nhìn thấy Tôn Thiến, Lý Mưu có chút ngượng ngùng, ông ấy hắng giọng: “Tôn Thiến vừa mới đến đoàn phim, tôi không biết cô ấy bị bệnh nặng như vậy… Quên đi, hai người chuẩn bị trước một chút, để tôi qua xem thử!