Bỗng nghe thấy một cô gái hô lên: “Trời ơi, người đàn ông đó đẹp trai quá.”
“Tôi sắp ngất mất!!!”
Cố Uyên ngẩng đầu.
Đã thấy Tô Ngọc Kỳ đi tới, người đàn ông một thân toàn đồ đen, dáng người cao lớn, đôi chân dài bước đến trước mặt Cố Uyên, nhìn Trần Vũ Trung.
Trần Vũ Trung bị ánh mắt Tô Ngọc Kỳ dọa: “Anh ba.”
Người đàn ông “Ừ” một câu bằng giọng mũi.
Cố Uyên: “Ngài Tô.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn “Lưu Thanh Vũ” ở khoảng cách gần hơn, mới thấy, cô không trang điểm, gương mặt mộc thanh thuần đoan chính, da trắng, phối với áo đỏ, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Anh biếng nhác mà “ừ” một tiếng.
Trần Vũ Trung không ngờ Tô Ngọc Kỳ cũng đến, thấy hơi hoang mang, trong thư phòng của anh ba, sách gì cũng có mà.
“À, anh tới mượn sách.” Người đàn ông nói.
“Oa, trời ơi, chuyện gì vậy, nam thần của tôi và hot boy trường cùng thích một cô gái sao?”
“Kích thích thật ấy, cái gì mà nam thần của cô! Đồ lăng nhăng.”
“Tôi đã đưa anh ấy lên là nam thần của lòng tôi rồi, đẹp trai quá, tuy tôi rất thích hot boy, nhưng tôi thấy dù là nhan sắc hay khí chất, nam thần đều ăn đứt cậu ấy!”
“Tôi cũng khó xử chứ, nhưng hot boy đẹp trai thật, lại đáng thương, đối mặt với đối thủ mạnh như vậy, nếu tôi mà là cô gái kia, tôi sẽ rất khó xử.”
“Cái gì vậy, hot boy trường ta không hề yếu đuối đâu.” Lại một cô gái nữa chêm lời: “Tôi thích nhan sắc trẻ trung này của cậu ấy, các cô thích nam thần của các cô đi, hot boy để tôi.”
“Trời ạ, các cô bàn tán nhỏ chút, để xem cô gái đó lựa chọn thế nào, Chúa ơi, kích thích thật ấy!”
Trần Vũ Trung bị câu trả lời của Tô Ngọc Kỳ dọa sợ, mượn sách?
Trò cười thế kỷ gì vậy?
Anh ba mà đến thư viện mượn sách à?
29 năm 1 lần!!
“Anh Trần, các anh đang làm gì vậy?” Đằng sau có tiếng Lôi truyền tới, mấy người đi đến.
Khánh Linh thấy Tô Ngọc Kỳ, mặt đỏ lên, cúi đầu, tim loạn nhịp.
Lôi và Xuyên nhìn Trần Vũ Trung, lại nhìn người đàn ông cạnh “Lưu Thanh Vũ”, hai người lườm nhau tóe khói.
Chuyện gì vậy.
Có người cướp bạn gái của anh Trần?
Người này trông…không có ý tốt gì, anh Trần hình như yếu thế hơn rồi.
Trần Vũ Trung nói với Lôi: “Đây là anh ba của anh.”
“Chào anh ba.” Lôi và Xuyên nói.
Tô Ngọc Kỳ gật đầu, nhìn “Lưu Thanh Vũ”, hất cằm một cái: “Đi thôi.”
Cố Uyên gật đầu, Vũ Trung vẫn cầm sách của cô, 3 quyển sách dày như quyển từ điển tiếng Trung hiện đại vậy: “Vũ Trung, chị đi cùng ngài Tô trước.”
“Vâng.” Trần Vũ Trung đưa sách cho cô, không để ý Tô Ngọc Kỳ, lấy điện thoại ra: “Chị Thanh Vũ, đây là nick Chat của em, chị kết bạn đi.”
Cố Uyên nghĩ một chút: “Được.” Cô hơi nghiêng đầu cười, lấy điện thoại ra thì phát hiện điện thoại sắp hết pin rồi, bỗng nhiên, một bàn tay cướp mất điện thoại của cô.
Tô Ngọc Kỳ nhìn Trần Vũ Trung, nhếch môi: “Anh có nick Chat của em, về nhà sẽ đưa cho chị dâu em.”
Hai chữ ‘chị dâu”, người đàn ông hơi nhấn mạnh hơn.
Sau đó nắm tay Cố Uyên, kéo cô vào thư viện.
Trần Vũ Trung nhìn bóng lưng hai người.
“Trời ơi, cô gái đó chọn nam thần ư, tuy rằng tôi cũng thấy hai người đó xứng đôi thật.”
“Đúng là nữ chính trong sáng biết điều và ông chú bá đạo trong truyền thuyết mà, nhưng tôi thấy, hot boy trường ta vẫn rất đẹp trai.”
“Các cô nhìn Khánh Linh đi, sắc mặt xanh rồi lại trắng, đúng là không biết Nhị Trung chọn hoa khôi kiểu gì nữa, Khánh Linh chỉ xinh bình thường thôi, sao có thể xứng với danh hiệu đấy.”
Lôi bất lực, không phải chứ, nhìn bóng dáng cô đơn của anh Trần, vỗ vai cậu: “Anh Trần, rừng còn nhiều lo gì không có củi đốt…”
Tô Ngọc Kỳ nắm tay cô bước đi.
Bước chân người đàn ông vốn đã nhanh.
Cố Uyên ôm ba quyển sách dày đi sau, không theo nổi, cô thở dốc, bỗng người đàn ông dừng bước.