Một đứa bé nhỏ như vậy, thế nhưng nơi đáy mắt lại có cảm xúc thế này.
Khiến trái tim của Cố Nhã Thiển giống như bị nhét vào một tầng bông dày vậy.
Hít thở cũng khó chịu.
Cô ôm lấy Tinh Tinh, ôm chặt lấy cô bé vào lòng mình, hốc mắt nhịn không được đỏ lên, hôn lên má của cô bé: "Tinh Tinh, mẹ đảm bảo sẽ không rời đi nữa, cả nhà chúng ta sẽ ở cùng nhau."
"Đúng, cả nhà." Mắt Tinh Tinh sáng lên, cho dù bị sốt khó chịu, nhưng bây giờ trong lòng lại rất là vui vẻ: "Ba mẹ, còn có Tinh Tinh, còn có em trai, còn có Tiểu Ngũ.. và Uyên, cả nhà chúng ta phải ở cùng nhau."
Cố Nhã Thiển mất trí nhớ.
Cho nên cô bé dùng giọng nói vui vẻ nói với cô, Tiểu Ngũ là một con chó lông vàng, còn Uyên là một con mèo rất đẹp.
Tiểu Ngũ vốn là do cô nuôi, sau đó tặng cho người ta.
Dường như là một người bạn trước kia, tên là Sở Vận.
Bé gái cầu xin: "Mẹ, con muốn gặp Tiểu Ngũ, mẹ ơi chúng ta gọi điện thoại cho dì Vận có được không. Con muốn thấy Tiểu Ngũ."
Cố Nhã Thiển có chút khó xử, vuốt tóc của con gái: "Nhưng mà, mẹ... mẹ không có số điện thoại của dì Vận."
Nếu không phải Tinh Tinh nói với cô, Cố Nhã Thiển cũng không biết, thì ra trước kia mình từng nuôi một con chó lông vàng.
Còn người đàn ông có tính cách nhìn như lạnh lùng kia, lại nuôi mèo ở trong nhà.
"Con có, con lưu trong điện thoại."
Điện thoại của Tinh Tinh để ở nhà, lúc buổi tối dì Hạ nấu bữa tối xong đưa tới còn đặc biệt mang điện thoại đến cho cô bé.
Cố Tinh Tinh truyền dịch xong, cầm điện thoại chơi một lát.
Số liên lạc trên điện thoại của cô bé rất ít.
Chỉ có ba mẹ, còn có số điện thoại của mấy dì.
Cô bé lập tức mở zalo, chuyển tới zalo của dì Sở Vận, gọi điện thoại video qua.
Một lát sau.
Đầu bên kia có người nhận
Sở Vận vừa mới trở về từ phim trường, mới tắm rửa xong, tóc dài vẫn còn ướt sũng, cô cười gọi: “Tinh Tinh.”
"Dì, Tiểu Ngũ có ở nhà không dì."
"Tiểu Ngũ ở dưới lầu." Nói xong, Sở Vận đứng lên đi xuống lầu, một con chó lông vàng cực lớn nhào tới lắc lắc đuôi, Sở Vận đi tới trên sô pha, ôm lấy cổ của lông vàng: “Tinh Tinh nhìn thấy không?”
"Tiểu Ngũ...."
Trước kia Sở Vận thường dẫn Tiểu Ngũ đi thăm Tinh Tinh, lần đầu tiên đứa nhỏ nhìn thấy chó lớn rất sợ hãi, nhưng khi biết nó là con chó lớn do mẹ nuôi thì cũng không sợ hãi như vậy nữa, hơn nữa tính tình Tiểu Ngũ ngoan ngoãn, tuy dáng người lớn, nhưng lại là một chàng trai ấm áp.
Cho nên trong tiềm thức của cô bé, cảm thấy Tiểu Ngũ là do mẹ để lại cho mình, nên cực kỳ thích Tiểu Ngũ.
Sở Vận nhìn Tinh Tinh, đã nhận ra gì đó, cau mày: "Tinh Tinh, cháu bị bệnh sao?"
Nhìn dáng vẻ này, giống như đang ở tại phòng bệnh trong bệnh viện.
Bé gái mềm mại nói: “Vâng, Tinh Tinh bị sốt, nhưng mà đã khỏe rồi, mẹ ở bên cạnh Tinh Tinh.”
Sở Vận nghi ngờ mình nghe lầm?
Mẹ?
Cố Uyên sao? Nhưng mà hai năm trước Cố Uyên đã mất rồi, cô ta và Tiêu Tuyết vô số lần tìm Tô Ngọc Kỳ, hỏi Cố Uyên ở đâu.
Thật không ngờ, nhận được tin cô đã mất rồi.
Lúc ấy Tiêu Tuyết ra vẻ oán giận Cố Uyên vì giấu diếm thân phận không với mình, không xem cô ấy là bạn, nhưng mà sau này khi biết được Cố Uyên đã chết, một mình khóc mất mấy ngày.
Sở Vận hơi rũ mắt.
Cô chỉ nghĩ rằng Tinh Tinh nhận sai người, nhưng cũng không nhẫn tâm đập vỡ ảo tưởng tốt đẹp của Tinh Tinh.
Bên này.
Tinh Tinh rất vui vẻ.
Nhìn thấy Tiểu Ngũ rồi.
Cô bé vội vã muốn giới thiệu với Cố Nhã Thiển, Cố Nhã Thiển vừa ra ngoài rửa trái cây, bưng trái cây đi vào.
Cố Tinh Tinh lập tức nói: "Mẹ, mẹ nhanh tới đây xem thử Tiểu Ngũ này, mẹ có còn nhớ Tiểu Ngũ không?"
Cố Nhã Thiển buông mâm đựng trái cây xuống đi qua, không đành lòng khiến đứa bé mất mát, cho nên gật đầu: “Được, mẹ đi đến xem thử.
Cô đưa đầu đến gần.
Nhìn thấy một con lông vàng cực lớn, bộ lông phóng khoáng mềm mại, vừa nhìn thấy đã biết là một con chó được chủ quan tâm yêu quý.
Đồng thời, Cố Nhã Thiển cũng nhìn thấy một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp trong màn hình, mặc váy dài ở nhà có thắt lưng màu trắng.
Mà nhìn dáng vẻ khiếp sợ của đối phương, rõ ràng cũng có quen mình.
Vì tránh xấu hổ do bị mất trí nhớ, Cố Nhã Thiển cười cười, mở miệng trước: “Xin chào.”
Sở Vận nhìn cô, rất lâu sau mới có thể ổn định lại cảm xúc, nhưng vẫn rất kích động như trước: “Cố Uyên, thật là cậu? Thật sự là cậu?"
Cố Nhã Thiển đã quen thuộc với cái tên ‘Cố Uyên’ này rồi, cô cười cười, gật đầu: "Ừm."
Cô nhìn dáng vẻ kích động, đôi mắt đều ửng đỏ của Sở Vận, tâm trạng có chút phức tạp, nhiều hơn một loại cảm giác tự trách vô lực thật sâu.
Người phụ nữ tên là Sở Vận này, có lẽ là bạn của cô, lo lắng và vui vẻ đều hiện rõ ở trong mắt.
Sở Vận vẫn rất kích động, giống như có vô số lời muốn nói với cô, nhưng cách nhau một cái màn hình, tất cả lời nói đều nhạt nhẽo quanh quẩn trong cổ họng, cô ta mím môi, trước mắt mơ hồ: “Cố Uyên, cậu đúng là không có lương tâm mà, thế nhưng cũng không biết liên lạc với tớ và Tiêu Tuyết một tiếng.”
Lúc Cố Nhã Thiển nghe thấy hai chữ ‘Tiêu Tuyết’ thì có chút ngạc nhiên, Tiêu Tuyết chẳng lẽ là vị Ảnh Hậu kia sao?
Cô không ngờ giao thiệp của mình trước kia lại phong phú như vậy.
Càng không ngờ hơn chính là cô còn có nhiều người bạn quan tâm mình như vậy, làm cho cô vừa ấm áp vừa áy náy.
Cố Nhã Thiển sờ sờ tóc con gái: "Tinh Tinh, không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi, đợi con ngủ một giấc xong, ngày mai chúng tiêm thêm một mũi nữa là có thể về rồi."
"Vâng." Bạn nhỏ Cố Tinh Tinh nghe thấy ngày mai đã có thể trở về, lập tức ngoan ngoãn nằm trên giường đắp chăn chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cố Nhã Thiển cầm điện thoại, đi tới trên ban công.
Cô nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn ánh mắt lo lắng của Sở Vận, mở miệng: “Xin lỗi, tôi... tôi quên mất chuyện trước kia rồi.”
Nói xong, Cố Nhã Thiển rũ mắt.
Nếu không phải hôm nay Tinh Tinh nhắc tới muốn xem Tiểu Ngũ, cô thậm chí còn không biết, không biết thì ra cuộc sống của cô trong trí nhớ trước kia lại có nhiều bạn bè như vậy.
Đang lo lắng cho cô, đang nhớ mong cô.
Sẽ vì cô mất đi mà khóc.
Cũng sẽ vì sự xuất hiện của cô mà kích động không thể kiềm chế được.
Sở Vận giật mình: "Cậu mất trí nhớ á."
Cố Nhã Thiển gật đầu, giọng điệu nhàn nhã: "Năm đó gặp tai nạn xe cộ, tỉnh lại thì không nhớ rõ gì nữa."
Tuy rằng cô nói rất bình tĩnh, nhưng Sở Vận có thể cảm nhận được, tình hình lúc đó nguy hiểm đến cỡ nào.
Sở Vận nói: "Không sao cả, chỉ cần cậu không có chuyện gì, trí nhớ gì đó, sớm muộn gì sau này cũng sẽ nhớ rõ."
Rõ ràng hai người bọn họ muốn tránh đi đề tài nặng nề thế này.
Cho nên Sở Vận đổi đề tài, chuyển tới bên Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ nhìn thấy Cố Nhã Thiển thì rất kích động, chỉ hận không thể chui vào trong màn hình điện thoại.
Chó lông vàng trưởng thành có thân hình rất lớn, trọng lượng cơ thể cũng nặng, Sở Vận suýt nữa không thể khống chế được Tiểu Ngũ đang hưng phấn, đành phải đứng lên, giơ cao điện thoại: "Cậu xem, Tiểu Ngũ sắp điên rồi, tớ nói cho cậu nghe, từ năm đó cậu đưa vật nhỏ này cho tớ, tớ đã nuôi nó từ mười lăm cân thành hơn năm mươi cân đấy, đợi cậu về rồi, nhất định phải mời tớ ăn cơm.”