Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 306: Từ từ khôi phục kí ức



“Mà là do con người làm.”

Mi tâm của Cố Giác giật một phát, ngữ điệu của anh nhàn nhạt mà thâm trầm: “Đúng là có chuyện mất kí ức là do người làm.”

“Anh cả… vậy tại sao em lại mất trí nhớ, có thật là do bị tai nạn không?” Thanh âm của Cố Nhã Thiển không kìm được mà run rẩy: “Hay là..hay là do người làm….”

“Nhã Thiển, nếu em đã biết rõ rồi, vậy anh cả cũng không giấu em nữa.” Cố Giác nhấp một ngụm café, mùi thơm tinh khiết mang theo chút đắng nghét chảy vào cuống họng: “Là thuật thôi miên của Ẩn Tộc.”

Cố Nhã Thiển chầm chậm rũ hai tay xuống, hai bàn tay từ từ nắm chặt lại thành quyền: “Thuật thôi miên…”

Thì ra thật sự là do thuật thôi miên.

Thật sự là thuật thôi miên….

Cô thật sự đã bị thôi miên cho nên mới mất kí ức.

“Anh cả.” Cố Nhã Thiển ngồi xổm xuống, ngửa đầu lên nhìn Cố Giác: “Tại sao lại thôi miên em, tại sao phải xóa bỏ kí ức trước kia của em, tại sao lại làm như vậy với em, em rất muốn khôi phục trí nhớ của mình, anh cả, có thể làm cho em nhớ lại không?”

Cố Giác nhẹ nhàng thở dài.

Ban đầu thôi miên Nhã Thiển để cô quên hết kí ức trước kia, lúc đó anh và Cẩn Hiên đã bàn bạc với nhau, anh sợ ông nội biết trước đây cô và Tô Ngọc Kỳ đã ở cùng với nhau, sẽ đuổi Cố Nhã Thiển ra khỏi nhà họ Cố như là mẹ của cô.

Cho nên anh mới làm như vậy.

Cho dù là bây giờ.

Cố Giác cũng biết rất rõ ân oán giữa hai nhà họ Tô và Cố, không phải nói buông là buông được.

Chi bằng không biết gì thì tốt hơn.

Không phải đơn giản chỉ là để bọn họ ở bên nhau, mà còn có nhà họ Tô, Tô Ngọc Kỳ lại càng không dễ mà bỏ qua vụ tai nạn năm đó.

Tuy Cố Nhã Thiển và anh ta đã kết hôn rồi.

Nhưng mà hai nhà không hề có mối hợp tác làm ăn nào cả.

Đặc biệt là lần này, về việc cạnh tranh hợp tác quốc tế với nước Z, Tô Thị chính là đối thủ cạnh tranh duy nhất của Cố Thị.

Cũng không biết, Nhã Thiển gả cho anh ta rốt cuộc là đúng hay là sai nữa.

Cố Giác nhìn cô, anh vươn tay xoa xoa đầu cô, nhưng anh không nói gì nhiều cả, chỉ nói: “Nhã Thiển, nếu như em muốn khôi phục kí ức trước kia của mình, anh có thể liên lạc với người của Ẩn tộc, nhờ họ qua đây giúp em khôi phục kí ức, nhưng mà, sau khi thôi miên thì một thời gian sau em mới nhớ lại được, chứ không phải là ngay lập tức, cơ thể em cũng cần phải có một quá trình để thích ứng nữa.”

Cố Nhã Thiển gật đầu: “Cảm ơn anh cả.”

Cô không ngờ, sự việc phát triển thuận lợi như vậy, tuy Cố Giác không nói cho cô biết lý do vì sao lại thôi miên khiến cô quên sạch trước đây, nhưng mà, nếu anh cả đã không muốn nói, vậy thì cô cũng không nên hỏi nhiều nữa.

Chỉ cần có thể khôi phục kí ức là được rồi.

Cô vẫn chưa nói chuyện này cho Tô Ngọc Kỳ nghe vội, cô sẽ đợi đến khi mình nhớ lại mọi chuyện rồi mới tạo bất ngờ cho anh ấy.

Cô ở lại Thành Phố Vân Châu khoảng một tuần.

Ngày cuối cùng chính là vào thứ sáu, người của Ẩn tộc đã tới.

Là một người con gái nhìn rất trẻ, dáng người thấp bé, nhìn thì có vẻ tuổi tác khá nhỏ, cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh bánh đậu trùm từ đầu tới chân.

Vào mùa đông này, mặc một chiếc áo khoác như vậy quả là không có một chút cảm giác lạnh lẽo nào cả.

Cô đi vào nhà.

Đôi mắt trông giống với mắt của một con linh miêu của cô ta nhìn Cố Nhã Thiển: “Xin chào cô Cố.”

Sắc mặt Cố Giác có hơi nghiêm lại: “Khả Ly, em gái tôi xin làm phiền cô rồi.”

Người con gái được gọi là Khả Ly cười cười, khuôn mặt non nớt đáng yêu của cô nhìn Cố Giác, cô hừm một tiếng: “Đừng khách sáo.”

Cô lại nhìn qua Cố Nhã Thiển: “Đưa tôi tới phòng của cô.”

Trong phòng ngủ.

Chỉ có Cố Nhã Thiển và người thôi miên tên là Khả Ly.

Khả Ly lấy vài món đồ từ trong chiếc vali da của mình ra, sau đó đi tới cửa sổ đóng cửa lại, rồi quay người lại nói với Cố Nhã Thiển: “Cô Cố, tên tiếng Trung của tôi là Khả Ly, cô nhắm mắt lại đi, đợi lát nữa nghe theo chỉ thị của tôi là được.”

“Ừm.” Cố Nhã Thiển nhắm mắt lại mang theo chút căng thẳng.

Trước mắt cô bây giờ là một bóng đen dày đặc.

Các ngón tay cô chầm chậm nắm chặt lại với nhau.

Trong phòng ngủ có mở điều hòa, Khả Ly cởi áo khoác ra, trong miệng lẩm bẩm một câu ngoài kia lạnh quá.

Cố Nhã Thiển nghe thấy nhịn không được mà cười lên.

Khả Ly nói: “Tôi biết cô cười cái gì đó, nhưng mà cô không cảm thấy trời lạnh như vậy mà mặc chiếc áo dày cộm không có cồng kềnh sao? Áo khoác cũng tốt, nhưng mà mấy ngày này mà mặc áo khoác thật sự là quá lạnh rồi.”

Khả Ly hỉ mũi, sau đó đeo một chiếc găng tay màu trắng vào rồi lấy một lư hương ra, đốt một nén nhang, một mùi hương nhàn nhạt không quá nồng trong nháy mắt đã ngập tràn khắp căn phòng, cô nhìn Cố Nhã Thiển đang nhắm mắt ngồi trước bàn, trên khuôn mặt trắng bệch mang theo một khí chất bình tĩnh ưu nhã.

Người phụ nữ này, hai năm rưỡi trước cô đã từng gặp.

Lúc đó Cố Giác muốn cô xóa bỏ kí ức của cô ấy.

Cô không phải là người mà muốn nhờ là nhờ được, nhưng mà lúc đó do cô có nợ Cố Giác một ân tình nên mới đồng ý, mà lần này, Khả Ly cảm thấy cô đã lần lần lượt lượt phá bỏ quy tắc của chính mình rồi.

So với việc xóa bỏ ký ức thì việc khôi phục ký ức lại càng tốn nhiều thời gian hơn.

Trong Ẩn tộc, chỉ có những người mang huyết thống của dòng chính thì mới sở hữu ẩn thuật thần bí này thôi.

Thuật thôi miên mạnh mẽ có thể thao túng đối phương, thu thập những tin tức tình báo bí mật.

Nó cũng có thể xóa bỏ hoặc là khôi phục ký ức cho đối phương, nhưng mà lại tốn công sức hơn một chút.

Hơn nữa cũng không phải dễ làm.

Mà Khả Ly lại là đứa con gái duy nhất của dòng chính.

Đã bắt đầu từ trưa cho tới khi trời dần tối rồi.

Ở dưới lầu, Tô Hân nhíu nhíu mày, Cố Giác bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, không sao đâu, em quên rồi sao, lúc đầu em cũng được khôi phục kí ức như thế này mà.”

Tô Hân gật đầu: “Ừm.”

Đương nhiên là cô nhớ rồi.

Lúc đầu cô bị người ta tính kế, sau khi cô bị bắt cóc thì bị mất đi trí nhớ, lúc đó cô cũng không hiểu tại sao lại quên mất Cố Giác còn có những chuyện trước đây nữa, cũng là nhờ Cố Giác tìm người của Ẩn tộc tới giúp cô khôi phục lại.

30 phút sau.

Khả Ly từ trên lầu đi xuống.

“Xong rồi, tôi cũng phải về đây, nhà họ Cố cũng không cần phải giữ tôi lại đâu, cô Cố đang nghỉ ngơi trên lầu, tôi đã thắp một nén nhang lạnh, đợi khi nén nhang cháy hết rồi thì các người kêu cô ấy dậy, nén nhang mà chưa đốt hết thì đừng có đi làm phiền cô ấy đó.”

Khả Ly kéo chiếc vali bằng da, cô mặc chiếc áo khoác màu xanh đậu, khuôn mặt thanh tú trẻ trung xem chừng chỉ độ mười lăm mười sáu tuổi thôi, giọng nói nghe cũng rất trẻ: “Về vấn đề khi nào mới có thể khôi phục ký ức, xin lỗi, tôi không thể cho mấy người cậu trả lời chính xác được, tôi đã ‘ cấy’ kí ức lại rồi, nhiệm vụ của tôi xem như đã xong, làm phiền người nhà họ Cố các người thả em trai tôi ra, nó chỉ là nghịch ngợm không cẩn thận xông vào bến cảng nhà họ Cố thôi, vốn không có ý đồ gì khác hết.”

Cô nhổ nước bọt trong lòng.

Không ngờ một người đàn ông nhìn thì ưu nhã dịu dàng lại có thể động tay động chân sau lưng như vậy.

Vậy mà lại dám bắt Tử Á đi, nếu không cô cũng đâu dễ dàng mà đồng ý tới giúp Cố Nhã Thiển hồi phục kí ức chứ, dù sao đi nữa đây cũng là một việc vô cùng tổn hại tinh lực.

Giọng nói trầm thấp của Cố Giác vang lên: “Đương nhiên rồi, ngày mai em trai cô sẽ về thôi, nhưng mà Khả Ly tiểu thư, hay là tối nay cô ở lại Thành Phố Vân Châu đi, tôi đã đặt sẵn khách sạn cho cô rồi.”

“Anh…” Khả Ly âm thầm mắng chửi tên hồ ly xấu bụng này, sau đó cô kéo vali đi ra ngoài, trong sân đã đậu sẵn một chiếc xe xa hoa màu đen.

Cô bực bội nói: “Đưa tôi tới khách sạn!”

……