Tạ Tâm nhìn cơn mưa lớn ngoài trời, cô ta cũng không có bụng dạ xấu như Mai Lưu Ly, nghĩ sao nói vậy: "Đúng thế đó, nhìn cơn mưa có vẻ càng ngày càng lớn, hẳn sẽ không tạnh ngay được đâu. Lái xe nhà em theo ba em ra ngoài rồi, chị Thanh Vũ, hay chị gọi điện cho cậu Tô đi, xem xem anh ấy có thể tới một chuyến đón chúng ta không. Mấy nhà chúng ta cũng vừa hay thuận đường."
Mai Lưu Ly biết hôm nay cậu ba nhà họ Tô vẫn luôn ở bên chị Tống nên mới cố ý gợi ra chuyện này để làm "Lưu Thanh Vũ" khó xử.
Cô ta bèn tiếp lời Tạ Tâm, "Tạ Tâm, cậu nói gì thế. Trong cái thành phố Hải Châu này của chúng ta nào ai không biết cậu Tô yêu thương chị Thanh Vũ nhất chứ. Chị Thanh Vũ gọi điện thoại, cậu Tô sao lại không tới cho được."
Tạ Tâm thè lưỡi cười khẽ, "Là mình nói sai rồi."
Cố Uyên cũng không có cách nào, chỉ đành lấy điện thoại ra. Vú Trương đã đưa số điện thoại của Tô Ngọc Kỳ cho cô từ trước rồi, chỉ là trước nay cô chưa từng gọi.
Cô cắn môi, tuy cô biết Mai Lưu Ly cố ý, nhưng vẫn lật giở danh bạ.
Ấn nút gọi đi.
Cố Uyên vốn cho rằng đầu dây bên kia sẽ không nhận.
Nếu như vậy, cô sẽ lấy cớ Tô Ngọc Kỳ bận rộn không tiếp điện thoại, lấy lệ cho qua. Nhưng cô không ngờ, đầu dây bên kia... kết nối rồi.
Giọng nói lạnh như băng không mang theo chút độ ấm của người đàn ông truyền tới, "Gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
Cố Uyên cắn cắn cánh môi, "Ừm... Không có gì, em đang đứng ở cửa Đông Cung, trời đổ mưa rất to, em không gọi được xe... Anh có tiện tới đây một chuyến không?"
Đầu dây bên kia không đáp lại, Cố Uyên nắm chặt điện thoại cố gắng mỉm cười, "Ừm, em biết anh rất bận. Anh tiếp tục làm việc đi. Vậy nhé, em cúp điện thoại trước."
Mai Lưu Ly ôm hai tay trước ngực đứng nhìn Cố Uyên ngắt điện thoại, hỏi đầy đắc ý: "Chị Thanh Vũ, khi nào cậu Tô tới đón chị thế."
Cô ta sớm biết cậu Tô đang ở cùng chị Tống, sao có thể tới đây chứ. Cô ta nhất định phải để "Lưu Thanh Vũ" này đẹp mặt, ai cho cô gây chuyện cười trong phòng bao như thế.
Cố Uyên nhìn Mai Lưu Ly. Mai Lưu Ly đang ôm suy tính gì trong lòng sao cô lại không biết chứ. Nhưng mà, cho dù biết cô ta cố ý ép mình, thì trong tình huống này, cô cũng chỉ đành làm như vậy.
Cố Uyên khẽ nở nụ cười dịu nhẹ, "Ngọc Kỳ rất bận, mấy hôm nay anh ấy phải giải quyết chuyện trong công ty tới khuya. Dù sao, Ngọc Kỳ quản lý sản nghiệp gia đình lớn như vậy, rất nhiều chuyện phải đích thân giải quyết. Anh ấy nói sẽ cử xe tới đón. Nhưng vì trời đang đổ mưa to, mặt đường không dễ đi nên chúng ta gắng đợi thêm một lúc là được rồi."
Tạ Tâm vội vàng vươn tay gọi, "Chị Thanh Vũ, Lưu Ly, chúng ta thuê xe về đi. Khó lắm mới có một chiếc taxi, chúng ta nhanh đi thôi." Cô lại ngẫm nghĩ rồi nhìn Lưu Thanh Vũ, "Xe của cậu Tô còn chưa tới, Thanh Vũ gọi điện thoại cho lái xe báo chúng ta đi về rồi là được."
Tài xế taxi mở hé cửa sổ, nói vọng ra bên ngoài, "Trong xe của tôi vẫn đang chở một vị khách nữa, các cô chỉ có thể vào hai người thôi, ba người thì tôi không nhận được."
Chỉ có thể vào hai người.
Tạ Tâm nhìn Mai Lưu Ly, lại nhìn Lưu Thanh Vũ, thật quá khó xử.
Tạ Tâm vừa muốn nói với taxi, "Chúng tôi không gọi xe nữa, anh đi trước đi” thì Mai Lưu Ly đã lên tiếng, "Tạ Tâm, chúng ta đi thôi. Mợ chủ Tô người ta có cậu Tô lo rồi...." Nói xong, cô ta kéo tay Tạ Tâm đi về phía taxi.
Vậy thì lúc này, nếu không có ai tiếp điện thoại, muộn như vậy rồi, người phụ nữ kia không phải là vẫn chưa về đấy chứ!
Người đàn ông dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới Đông Cung.
Anh dừng xe lại, cầm lấy một chiếc ô.
Dường như ngay khoảnh khắc anh xuống xe, bước chân chợt khựng lại.
Anh nhìn bóng hình gầy yếu đang ngồi trước cửa Đông Cung bị màn mưa bao phủ.
Bả vai cô ấy khẽ run rẩy.
Trong màn mưa mông lung kia thấy sao mà yếu ớt.
Cố Uyên giơ tay lau đi vệt nước mắt trên mặt.
Ánh mắt cô nhìn theo hạt nước bắn tung tóe trên mặt đất ẩm ướt.
Trong lòng cô không ngừng an ủi bản thân, Cố Uyên à Cố Uyên, cô là Cố Uyên, cô không phải Lưu Thanh Vũ. Cô chỉ cần ở bên cạnh anh ta, làm tròn vai diễn một người vợ tận chức trước mắt ông bà của anh ta là được rồi.
Vì sao cô phải thích anh ta.
Cố Uyên, là cô không nên....
Bỗng nhiên, một giọng nói đàn ông trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô, "Khóc cái gì!"